Trong mắt không hề có ý cười, chỉ toàn là sự lạnh lẽo đáng sợ
Thấy vậy, Tiểu Cửu lại lên tiếng: “Châu tổng, có cần tôi xuống xe đuổi người đi không?”
Châu Dị trầm giọng nói: “Không cần.”
Châu Dị nói xong, đưa tay vỗ vai Tiểu Cửu: "Lái xe vào trong."
Sau đó, Châu Dị đẩy cửa xuống xe.
Nhìn thấy Châu Dị, Châu Kỳ lập tức đỏ hoe mắt, giọng nói run rẩy: “Anh hai.”
Nghe thấy tiếng gọi này, Châu Dị cười mỉa mai.
Anh hai?
Hừ.
Nhìn vẻ mặt của Châu Dị, mắt Châu Kỳ càng đỏ hơn, nước mắt rơi lã chã: “Anh hai, em biết anh ghét em, em cũng biết anh ghét anh cả, nhưng em thật sự không còn cách nào khác.”
Châu Kỳ vừa khóc vừa nói, nghẹn ngào vài lần.
Châu Dị liếc nhìn cô ta một cái, quay người đi vào biệt thự, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì vào trong nói.”
Nghe vậy, Châu Kỳ đưa tay lau nước mắt trên mặt, vội vàng đuổi theo.
Hai người một trước một sau đi vào biệt thự, vừa vào cửa liền gặp Cát Châu đang cầm một chùm nho ăn.
Nhìn thấy Cát Châu, Châu Kỳ sững người một lúc, sau đó như nhớ ra điều gì, liền cúi đầu xuống.
So với vẻ lúng túng của Châu Kỳ, Cát Châu lại rất thản nhiên, bước tới chào Châu Dị một tiếng "anh rể", rồi ngó đầu chào Châu Kỳ: "Cô Châu, lâu rồi không gặp."
Hai tay Châu Kỳ đan vào nhau, siết chặt: “Lâu, lâu rồi không gặp.”
Châu Dị: “Chị cậu về chưa?”
Cát Châu đáp: “Chưa ạ, nghe nói có một nghệ sĩ gặp chút vấn đề trong chương trình tạp kỹ, chị ấy đang xử lý.”
Châu Dị: “Một nghệ sĩ còn quan trọng hơn cả tôi.”
Cát Châu cười hì hì: “Anh rể, đột nhiên em ngửi thấy mùi giấm chua nồng nặc trong không khí.”
Châu Dị khẽ cười, giơ chân đá Cát Châu.
Cát Châu nhanh nhẹn né tránh, chạy ra xa: "Anh rể, anh bận việc đi, em đi tìm anh Cửu hỏi chút việc."
Châu Dị khẽ cười, sải bước đi vào trong.
Vào nhà, Châu Dị đá đá đôi dép lê dành cho khách ở lối vào: “Thay dép đi.”
Châu Kỳ đỏ mặt đáp: “Vâng.”
Thay dép xong, Châu Kỳ theo sau Châu Dị vào phòng khách.
Châu Dị đưa tay nới cà vạt, thờ ơ nói: "Ngồi đi, muốn uống gì?"
Châu Kỳ mím chặt môi: “Em, em không uống gì cả.”
Châu Dị cười chế giễu: "Uống chút đi, nếu không lát nữa khi nói chuyện mà không có gì để nói, em sẽ rất chán đấy."
Nói xong, Châu Dị gọi dì Trương rót trà.
Dì Trương không quen Châu Kỳ, đi ra từ nhà bếp, pha trà, lễ phép đưa cho Châu Kỳ.
Châu Kỳ nhận lấy, hai tay bưng chén trà, hơi nóng, nhưng cô ta không dám buông xuống, khóe môi mím thành một đường thẳng, lên tiếng: "Anh hai, chuyện của anh cả anh biết chưa?"
Châu Dị không tỏ rõ thái độ: “Nghe nói qua.”
Châu Kỳ hít hít mũi: "Trụ sở chính của Châu thị là một cái hố lớn, anh cả đã sập bẫy rồi."
Châu Dị: "Anh ta sập bẫy không phải vì chuyện của trụ sở chính Châu thị đâu nhỉ?"
Châu Kỳ mím môi cúi đầu: "Vâng, còn, còn có chuyện của Châu tam gia."
Châu Dị cười lạnh: “Không biết tự lượng sức mình.”
Nghe thấy lời Châu Dị nói, Châu Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên vẻ phẫn uất, muốn phản bác, nhưng cuối cùng chỉ cắn môi, không nói gì.
Nhìn dáng vẻ của Châu Kỳ, Châu Dị khẽ nhướng mày.
Quả nhiên, sau khi trải qua sóng gió, con người ta sẽ âm thầm thay đổi tính cách.
Đại tiểu thư nhà họ Châu từng kiêu ngạo, ngông cuồng, không ai bì nổi, mất đi sự che chở của nhà họ Châu, cuối cùng cũng trở nên nhu nhược, bị người ta bắt nạt cũng phải nhẫn nhịn.
Sau khi Châu Dị nói xong, phòng khách chìm vào im lặng.
Khoảng nửa phút sau, Châu Kỳ đột nhiên đặt tách trà xuống, đứng dậy, “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Châu Dị.
Châu Dị dựa người vào ghế sofa, bình tĩnh nói: “Em làm gì vậy?”
Châu Kỳ hít sâu một hơi, dập đầu xuống đất: "Anh hai, em biết, trước kia tất cả đều là lỗi của chúng em, nhưng bây giờ mẹ đã mất, ba cũng mất, ông nội cũng mất, anh có thể bỏ qua được không?"
Có thể bỏ qua được không?
Một câu nói nhẹ tênh.
Châu Kỳ vừa dứt lời, sắc mặt Châu Dị liền âm trầm, đang định lên tiếng, đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Khương Nghênh vang lên từ cửa: "Tại sao phải bỏ qua?"
Khương Nghênh vừa dứt lời, Châu Kỳ và Châu Dị đồng thời quay đầu lại.
Khương Nghênh không thay dép, đi giày cao gót sải bước vào trong, đi thẳng đến trước mặt Châu Kỳ.
Châu Kỳ nắm chặt hai tay buông thõng bên hông: "Bọn họ đều đã chết rồi."
Khương Nghênh: “Chết thì đáng được tha thứ sao? Chết thì có thể xóa bỏ mọi lỗi lầm đã gây ra sao?”