Nhận thấy ánh mắt của mọi người, Bùi Nghiêu nhướng mày: "Mấy người nhìn tôi kiểu gì đấy? Tôi theo đuổi vợ một cách quang minh chính đại, chứ có phải đi cướp vợ người khác đâu."
Châu Dị vừa cười vừa nói: "Lợi dụng tuần trăng mật của tôi để theo đuổi vợ? Hợp lý không?"
Bùi Nghiêu: "Anh em với nhau mà không có chút tình nghĩa nào à?"
Châu Dị: "Đợi đến đêm tân hôn của ông, tôi gọi ông ra tâm sự thâu đêm nhé?"
Bùi Nghiêu nghẹn họng, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Được thôi."
Châu Dị cười khẽ, cụng ly với Bùi Nghiêu: "Được, có câu nói này của ông là được, đến đêm tân hôn của ông tôi nhất định sẽ gọi ông ra tâm sự, chia sẻ thật kỹ về tình anh em của chúng ta."
Bùi Nghiêu thuận nước đẩy thuyền: "Vậy... tuần trăng mật của ông, tôi đi theo nhé?"
Châu Dị cười khẩy, không đáp.
Bùi Nghiêu tối nay uống khá nhiều, tưởng Châu Dị đồng ý, liền khoác vai anh nói: "Đến lúc đó, ông và Nghênh Nghênh hưởng tuần trăng mật của hai người, tôi tập trung theo đuổi vợ, hai nhà không làm phiền nhau."
Châu Dị nhướng mắt, không nói gì, nâng ly cụng với Bùi Nghiêu lần nữa.
Gặp tri kỷ ngàn chén rượu vẫn là ít.
Bốn anh em chơi với nhau nhiều năm, không có lợi ích xu nịnh, không có đấu đá, bầu không khí khi ngồi cùng nhau chỉ có hai chữ: thoải mái.
Không biết từ lúc nào, mọi người đã uống khá nhiều.
Cuối cùng, Khương Nghênh xuống phòng khách trước, bưng đĩa trái cây ngồi trên ghế sofa xem chương trình giải trí.
Tần Trữ vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy khóe môi mỉm cười của Khương Nghênh, sững người một lúc, rồi quay sang nói với Châu Dị: "Nghênh Nghênh thay đổi nhiều thật đấy."
Khương Nghênh trước đây, làm gì có nụ cười thoải mái, không chút đề phòng như vậy.
Châu Dị nhìn theo ánh mắt của Tần Trữ, ánh mắt lập tức dịu dàng: "Ừ."
Tần Trữ: "Bây giờ trong lòng ông chắc hẳn có cảm giác thành tựu nhỉ?"
Châu Dị lắc đầu: "Không."
Tần Trữ trêu chọc: "Thật không?"
Châu Dị cúi đầu uống rượu: "Lão Tần, nói thật với ông, đến bây giờ tôi vẫn còn thấy xót xa."
Tần Trữ không hiểu lời Châu Dị nói: "Xót xa cái gì?"
Châu Dị dựa vào ghế: "Xót xa cho Nghênh Nghênh."
Tần Trữ nghe vậy, vỗ vai Châu Dị hai cái: "Đừng nghĩ nữa, chuyện cũng qua rồi."
Châu Dị uống cạn ly rượu, dùng một tay chỉ vào ngực mình: "Chỗ này không qua được."
Tần Trữ: "..."
Châu Dị không say bí tỉ, nhưng đúng là đã hơi say.
Người ta khi say thường dễ bộc lộ bản chất.
Châu Dị nói với Tần Trữ về quá khứ, dù không nhắc đến việc anh yêu Khương Nghênh, nhưng câu nào cũng thể hiện tình yêu sâu đậm.
Châu Dị nói, điều anh thấy khó chịu nhất trong đời này là có bản lĩnh quá muộn, không thể bảo vệ tốt cô gái của mình.
Câu này Tần Trữ không biết đáp lại thế nào, chỉ biết cụng ly với Châu Dị: "May mà kết cục tốt đẹp."
Châu Dị mỉm cười thở dài: "Ừ, may mà kết cục tốt đẹp."
Nếu kết cục không tốt đẹp, bây giờ anh sẽ ra sao?
Vẫn là một tay chơi, "vạn bụi hoa qua, không dính một chiếc lá"?
Hay là tàn nhẫn, lạnh lùng, sống như cái xác không hồn?
Dù sao cũng sẽ không sinh động, chân thật như bây giờ.
Châu Dị và Tần Trữ đang nói chuyện thì Bùi Nghiêu và Trần Triết cũng không rảnh rỗi.
Bùi Nghiêu vỗ ngực bày mưu tính kế cho Trần Triết: "Lão Trần, ông cứ làm theo cách tôi dạy, tôi đảm bảo, không quá một tuần, ông nhất định sẽ ôm được mỹ nhân về."
Trần Triết rõ ràng không tin: "Ông chắc chắn chứ?"
Bùi Nghiêu nghiêm túc: "Chiêu này là Châu Dị dạy tôi đấy, tục ngữ có câu "nam thực, nữ sắc", đó là dục vọng lớn nhất của con người..."
Trần Triết: "Nói thẳng ra đi."
Bùi Nghiêu: "Quyến rũ."