Một từ "ừ" đáng giá hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Khi Châu Dị nghiêng người tới nhéo cằm Khương Nghênh, Khương Nghênh đang khóc.
Trái tim Châu Dị đau nhói, anh cúi đầu đặt một loạt nụ hôn dày đặc lên khóe miệng Khương Nghênh.
Nụ hôn của Châu Dị vô cùng dịu dàng.
Khương Nghênh ngước mắt nhìn anh, đưa tay ôm cổ anh:
“Châu Dị.”
Châu Dị:
“Anh đây.”
Khương Nghênh run rẩy:
"Em..."
Điều Khương Nghênh muốn nói thực ra là em thực sự muốn ở bên anh.
Nhưng sau khi nói “em”, cô có cảm giác như có gì đó chặn lại, nghẹn trong cổ họng.
Châu Dị đặt bàn tay to lớn của mình lên gáy cô, trầm giọng nói:
“Anh biết, em muốn ở bên anh.”
Khương Nghênh mím môi.
Châu Dị cười nói:
"Anh cũng biết em muốn mang anh làm của riêng, muốn trong mắt anh chỉ có mỗi mình em.”
Khương Nghênh đã say, nhưng suy nghĩ của cô vẫn chưa hỗn loạn.
Nghe thấy điều Châu Dị nói, giống như bức màn che sự xấu hổ bị xé rách, hai má cô đỏ bừng, đỏ đến mức tưởng chừng như có thể chảy máu.
Châu Dị nói xong, nhìn Khương Nghênh đang ngượng ngùng, áp trán vào cô, cười thật sâu:
"Em cứ thoải mái đi, cứ thoải mái mà yêu anh, xem thử anh có chịu nổi hay không.”
Nghe vậy, trong lòng Khương Nghênh bỗng nhiên thắt lại, cô chưa kịp trả lời thì Châu Dị lại nói:
"Anh chỉ có yêu em điên cuồng hơn em yêu anh.”
Châu Dị nói xong liền ôm Khương Nghênh trở về phòng ngủ.
Khương Nghênh vòng tay qua cổ anh, nhìn anh một lát:
“Anh muốn làm gì?”
Châu Dị cụp mắt nhìn cô, môi mỏng nhếch lên, tà ác cười:
“Để em có được anh.”
Khương Nghênh:
"Em không muốn có được anh.”
Châu Dị:
"Em muốn."
Châu Dị cẩn thận đem Khương Nghênh đặt ở trên giường, giây tiếp theo, tựa bước đến gần hơn.
Khương Nghênh cơn say dần đến, đôi chân dài vòng qua eo Châu Dị, trông có chút hờ hững.
Đôi bàn tay to lớn của Châu Dị tách đôi chân đang vòng qua eo anh, khom người, tư thế vô cùng thành kính.
Mông Khương Nghênh run rẩy, ngón chân ấn vào vai Châu Dị đến mức ửng đỏ.
Ngày hôm sau.
Khi Khương Nghênh tỉnh dậy, đôi chân chân dường như đau nhức khôn tả.
Cảnh tượng tối qua hiện lên trong đầu cô, mặt cô đỏ bừng.
Tình dục làm cho tâm trí u mê.
Cô thực sự u mê.
Nếu không có ký ức đó, cô sẽ không tin người ngày hôm qua chính là mình.
Từ trưa đến nửa đêm.
Đôi thân thể quấn lấy nhau.
Khương Nghênh đang suy nghĩ, một bàn tay từ bên hông cô vòng qua, ngay sau đó, một thân thể nóng bỏng từ phía sau áp vào cô, bên tai cô vang lên một giọng nói từ tính dễ nghe:
“Chào vợ buổi sáng.”
Khương Nghênh lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo và lý trí, cô hít một hơi thật sâu và trả lời:
"Chào buổi sáng."
Châu Dị đưa tay vòng qua eo thon của Khương Nghênh, che mu bàn tay của cô lại, ngón tay mảnh khảnh của anh kẹp vào giữa ngón tay cô, đan xen với ngón tay cô:
“Sáng em muốn ăn gì?”
Khương Nghênh mím môi trả lời câu hỏi:
“Tối qua em quên gọi điện về nhà.”
Châu Dị trầm giọng đáp:
“Anh gọi rồi.”
Khương Nghênh sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Châu Dị:
"Khi nào?"
Châu Dị nhân cơ hội hôn lên gò má Khương Nghênh:
“Tối qua, sau khi em mệt mà ngủ đi.”
Nói sau khi ngủ thì được rồi, nhưng Châu Dị lại còn thêm từ “mệt” khiến người nghe suy nghĩ rất nhiều.
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng cũng không trả lời, liền cười nhẹ:
"Em thấy vui hơn chưa?"
Khương Nghênh: "Ừ."
Châu Dị ôm chặt lấy cô, nói:
"Khương Nghênh."
Thật hiếm khi Châu Dị gọi tên Khương Nghênh một cách nghiêm túc như vậy.
Mỗi lần anh gọi “Khương Nghênh”, thì sự việc sẽ nghiêm túc và chân thành.
Quả nhiên, Châu Dị thấp giọng nói:
“Chúng ta đừng chữa bệnh nữa.”
Khương Nghênh mím chặt đôi môi:
"Không được."
Châu Dị cúi đầu hôn lên gáy cô, giọng nói trầm ổn, có ma lực êm dịu:
“Trước đây anh luôn suy nghĩ tình yêu thế nào mới là tình yêu tốt đẹp, cho đến một ngày anh đọc được một đoạn văn: Chúng tôi đã nhìn thấy tận cùng của nhua, hiểu được những mảng tối của nhau, sau đó chúng tôi yêu nhau, và thậm chí càng yêu nhau nhiều hơn.”