Hôn sự của Bùi Nghiêu và Khúc Tích cứ như vậy được quyết định.
Rời khỏi nhà họ Khúc, Bùi Nghiêu ghé mua đồ ăn rồi về căn hộ của Khúc Tích. Trên đường về, người đàn ông to lớn ấy đã không kìm được xúc động, khóc mấy lần.
Về đến căn hộ, Khúc Tích nhận đồ ăn từ tay Bùi Nghiêu, đi vào bếp.
Bùi Nghiêu ôm Khúc Tích từ phía sau, cằm đặt lên vai cô, giọng khàn đặc: "Tích Tích, đừng để chuyện này tái diễn nữa. Nếu, anh nói là nếu, có lần sau, dù họ yêu cầu gì, em cũng phải đồng ý, đừng cãi lại, cũng đừng giở trò khôn lỏi với họ."
Khúc Tích biết lần này Bùi Nghiêu thật sự sợ hãi, cô đứng im, một tay cầm đồ, một tay vỗ nhẹ vào mặt anh: "Em không sao."
Bùi Nghiêu: "Em hứa với anh đi."
Khúc Tích không muốn thấy Bùi Nghiêu như vậy, cô cố gắng làm dịu không khí: "Vậy nếu đối phương muốn mạng của anh thì sao?"
Bùi Nghiêu không chút do dự, trầm giọng nói: "Cứ cho hắn ta."
Tay Khúc Tích đặt trên mặt Bùi Nghiêu cứng đờ, hơi thở dồn dập.
Bùi Nghiêu nói tiếp: "Nếu thật sự có ngày đó, phải dùng mạng của anh để đổi lấy mạng của em, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không do dự, hơn nữa anh sẽ cảm thấy rất may mắn, may mắn vì có thể dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của em."
Khúc Tích: "..."
Khúc Tích chưa bao giờ nghĩ Bùi Nghiêu sẽ nói ra những lời như vậy.
Nếu là trước đây, Bùi Nghiêu nói những lời này, Khúc Tích nhất định sẽ chê anh sến súa.
Nhưng hôm nay, cô chỉ cảm thấy đau lòng.
Khúc Tích đặt đồ xuống, xoay người ôm Bùi Nghiêu, hít sâu một hơi, nói: "Em vẫn luôn cảm thấy anh không chu đáo như Châu Dị, cũng không bá đạo như Tần Trữ, nhưng bây giờ em thấy, em đã chọn đúng người đàn ông tốt nhất."
Khúc Tích nói xong, không nghe thấy Bùi Nghiêu trả lời, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Chỉ thấy Bùi Nghiêu cúi đầu, khóe miệng giật giật: "Hóa ra trong mắt em, anh luôn là người kém cỏi nhất trong đám bạn à?"
Bầu không khí ấm áp và cảm động bỗng chốc tan biến.
Khúc Tích buông Bùi Nghiêu ra, ho nhẹ hai tiếng để che giấu sự lúng túng: "Anh muốn ăn gì, em nấu cho anh."
Nói rồi, Khúc Tích xoay người bỏ đi.
Thấy cô định chuồn, Bùi Nghiêu liền giữ chặt cổ tay, kéo cô vào lòng rồi bế thốc lên vai: "Khúc Tích, hôm nay anh mới vỡ lẽ, hóa ra em không chỉ thèm muốn lão Kỷ mà còn cả Châu Dị với lão Tần nữa."
Khúc Tích bị dốc ngược đầu xuống, máu dồn lên mặt, mặt đỏ bừng: "Anh đừng nói bậy."
Bùi Nghiêu: "Đừng vội, lát nữa em sẽ phải giải thích."
Nói xong, Bùi Nghiêu bế Khúc Tích vào phòng ngủ.
Vài phút sau, Khúc Tích bị Bùi Nghiêu ném lên giường.
Chưa kịp để cô chống tay ngồi dậy, Bùi Nghiêu đã đè lên người cô.
Hai người nhìn nhau, cơn giận vừa nãy trong mắt Bùi Nghiêu đã biến thành sự dịu dàng.
Khúc Tích ngẩn người, lẩm bẩm: "Anh lừa em."
Bùi Nghiêu cúi đầu hôn lên môi cô, hết lần này đến lần khác, vừa hôn vừa cười nói: "Em ngốc thế sao? Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, sao anh có thể giận em vì chuyện nhỏ này chứ?"
Nhìn vẻ mặt thâm tình của Bùi Nghiêu, Khúc Tích hít mũi: "Bùi Nghiêu, bây giờ em muốn khóc quá."
Bùi Nghiêu vùi mặt vào cổ cô, hôn nhẹ: "Ráng chịu chút, lát nữa em sẽ khóc."
Khúc Tích khẽ cong người, nắm chặt vạt áo sơ mi của Bùi Nghiêu.
Cảm nhận được sự căng thẳng của Khúc Tích, Bùi Nghiêu chống tay lên giường, hơi nhổm dậy, cúi đầu nhìn cô, vừa dỗ dành vừa trêu chọc: "Khúc tổng, có thể 'động phòng' trước được không?"