Sầm Hảo đồng ý với yêu cầu của Kỷ Mẫn.
Nhưng Kỷ Trác không chấp nhận.
Tối hôm đó khi về nhà, tài xế nhà họ Kỷ đến đón hai người.
Trên xe, Kỷ Mẫn nói với Kỷ Trác chuyện Sầm Hảo muốn giới thiệu bạn gái cho anh ta.
Kỷ Trác nhắm mắt nghỉ ngơi, đưa tay cởi cúc áo sơ mi, trầm giọng đáp, "Không gặp."
Kỷ Mẫn nghe vậy liền nóng nảy, "Tại sao?"
Kỷ Trác nói ngắn gọn, "Không muốn gặp."
Kỷ Mẫn, "Tại sao không muốn gặp? Em nói cho anh biết, con gái học múa khí chất đều rất tốt, hơn nữa cô gái này..."
Kỷ Mẫn đang hào hứng nói thì bị Kỷ Trác ngắt lời, "Kỷ Mẫn."
Kỷ Mẫn nghẹn lời, "..."
Kỷ Trác thở dài nói, "Dùng một mối tình mới để quên đi mối tình cũ, cách làm này vốn đã rất hèn hạ."
Nghe thấy lời của Kỷ Trác, Kỷ Mẫn há miệng, "Nhưng..."
Kỷ Trác, "Đây là sự thiếu tôn trọng đối với cô gái đó."
Kỷ Mẫn vừa định mở miệng thì lại thôi.
Đúng là như vậy, không thể chối cãi.
Trên suốt quãng đường còn lại, hai anh em không ai nói với ai một lời nào.
Khi xe đến nhà cũ họ Kỷ, Kỷ Mẫn nhíu mày hỏi, "Anh, anh vẫn còn nhớ nhung Liễu Trữ sao?"
Kỷ Trác đang định mở cửa xe liền dừng lại, không trả lời, vài giây sau mới mở cửa xuống xe.
Nhìn thấy phản ứng của Kỷ Trác, Kỷ Mẫn nhắm mắt lại, lẩm bẩm, "Xong rồi."
Rõ ràng là vẫn còn nhung nhớ.
Kỷ Trác về đến nhà, liền đi thẳng lên lầu về phòng ngủ.
Mẹ Kỷ nhìn theo bóng lưng con trai, rồi quay sang hỏi Kỷ Mẫn vừa bước vào, "Anh con làm sao thế?"
Kỷ Mẫn khẽ hừ một tiếng, "Mẹ tự đoán xem."
Mặt mẹ Kỷ sa sầm, đặt mạnh cốc trà xuống, "Hai đứa lại gặp Liễu Trữ rồi à?"
Kỷ Mẫn, "Hừ."
Mẹ Kỷ lại hỏi, "Hai người họ nói chuyện với nhau sao?"
Kỷ Mẫn trả lời, "Còn hơn thế nữa, Liễu Trữ đó, thực sự, hết nói nổi..."
Kỷ Mẫn không biết diễn tả thế nào cảnh Liễu Trữ kéo Kỷ Trác vào phòng, liền dùng một loạt từ ngữ hoa mỹ, nhưng không câu nào nói trúng trọng tâm.
Mẹ Kỷ vốn đã sốt ruột, liền trừng mắt nhìn cô nói, "Con có thể nói vào trọng tâm không?"
Kỷ Mẫn xỏ dép lê vào nhà, tiến đến bàn trà, cúi xuống cầm cốc trà mẹ Kỷ vừa uống lên nhấp một ngụm, rồi cười nhạt kể, "Được lắm, Liễu Trữ đấy xuất hiện ở khách sạn nhà mình, lúc bọn con ăn xong đi ra thì cô ta lao tới nắm tay anh con kéo vào phòng riêng đối diện..."
Sức lực nam nữ khác nhau.
Mẹ Kỷ, "Sau đó anh con bị kéo vào trong?"
Kỷ Mẫn gật đầu lia lịa, "Vâng."
Mẹ Kỷ sắc mặt hơi thay đổi, "Sau đó thì sao?"
Kỷ Mẫn, "Chuyện trong phòng, con không rõ, nhưng anh con đi ra với vẻ mặt rất khó coi."
Hai mẹ con chỉ lo nói chuyện, không ai chú ý đến bố Kỷ đã đi từ ngoài vào.
Ông không biết đã nghe được bao nhiêu câu chuyện của hai người, chỉ thấy ông hỏi, "Kỷ Trác vẫn còn nhung nhớ Liễu Trữ sao?"
Mẹ Kỷ, "Hừ."
Kỷ Mẫn, "Hừ."
Bố Kỷ nhướng mày, "Hai người hừ cái gì?"
Kỷ Mẫn nói, "Bố nói xem? Bố nói xem anh con có còn nhung nhớ Liễu Trữ không?"
Bố Kỷ không nói gì.
Mẹ Kỷ cười nhạt, giật lấy cốc trà từ tay Kỷ Mẫn, "Nhà họ Kỷ đúng là chỉ có mỗi nó si tình đến thế, mai ta nhất định phải ra phố Nam Vịnh đặt làm cái biển treo đầu giường phòng ngủ cho nó mới được."
Kỷ Mẫn nhân cơ hội hùa theo, "Trên biển khắc: Người si tình nhất nhà họ Kỷ."
So với sự náo nhiệt dưới lầu, phòng ngủ của Kỷ Trác im ắng như tờ.
Anh ta nằm trên giường không nói gì, một tay đặt lên trán, một tay cầm điện thoại.
Một lúc sau, anh ta nghiến răng nhắn tin cho Liễu Trữ: Cô về đến nhà chưa?