“Chúng ta đã hơn nửa năm không liên lạc với nhau, chị không thể nói một câu tử tế sao?”
Khương Nghênh lạnh lùng nói:
"Sau này nếu như bọn họ bảo cậu ra tay với Châu Dị, cậu nhớ báo tôi biết.”
Cát Châu:
“Chị rung động thật rồi à?”
Khương Nghênh không trả lời mà đổi đề tài:
"Tôi đã giải quyết chuyện của chú Cát thay cậu, sáng mai tôi sẽ gửi vào email của cậu. Cậu có chắc chắn là sẽ bắt chú Cát gánh mối oan này không?"
Cát Châu cười vui vẻ qua điện thoại:
“Ông già đã nuôi tôi bao nhiêu năm rồi, đối xử với tôi không tệ. Tôi phải giúp ông ấy an toàn.”
Khương Nghênh hiểu rõ tình hình hiện tại của Châu gia, nhìn bề ngoài thì có vẻ là một gia đình vững chắc như kiềng ba chân, nhưng thực ra đã bị xé nhỏ thành từng mảnh.
Cát Châu:
“Chị nên lo cho mình đi, tôi chỉ đang thắc mắc tại sao chị chợt thân thiết với Châu Dị?”
Khương Nghênh vẫn không trả lời trực tiếp câu hỏi mà hỏi lại:
"Mạnh Nhuế là người của cậu à?"
Cát Châu sửng sốt:
"Lộ rõ vậy sao? Nhưng Châu Diên tưởng cô ấy là người của Châu Hoài An."
Khương Nghênh thản nhiên nói:
"Đừng để cô ấy biết sự tồn tại của tôi."
Cát Châu:
"Chị yên tâm, cô gái đó khá thông minh, sẽ không làm chuyện xấu. Yêu cầu duy nhất của cô ấy là bảo vệ Châu Diên."
Lúc đang nói chuyện với Cát Châu, Khương Nghênh đã đi bộ tới bãi đậu xe.
Sau khi nhận ra mình đã say, Khương Nghênh đang định rời đi và bắt taxi ở bên đường thì đột nhiên có ánh sáng đèn pha chiếu thẳng vào mặt cô.
Khương Nghênh đưa tay lên che mắt theo phản xạ, ngay sau đó đèn chiếu xa chuyển sang đèn chiếu gần.
Rồi cửa xe mở ra, Châu Dị bước ra.
Dù tối nay Châu Dị đi tiếp khách, nhưng anh không uống rượu.
Hai người nhìn nhau, Khương Nghênh theo bản năng cúp máy.
Ngay khi đầu ngón tay cô chạm vào phím cúp, đầu máy bên Cát Châu vang lên:
"Thời gian này chị có quay lại trại trẻ mồ côi không? Tôi nghe nói..."
Cát Châu còn chưa nói xong, Khương Nghênh đã cúp máy.
Khương Nghênh:
"Sao anh lại ở đây?"
Châu Dị nhếch đôi môi mỏng mỉm cười, sải bước đến trước mặt Khương Nghênh, cúi đầu ngửi mùi rượu trên người cô, trầm giọng nói:
"Đưa em về nhà."
Khương Nghênh ngước mắt lên:
"Sao anh biết em ở đây?"
Châu Dị:
“Em nhắn tin nói Thiệu Hạ muốn uống rượu với em, nên anh đã nhờ Trần Triết liên lạc với quản lý của cô ấy.”
Khương Nghênh:
"Anh đến đây bao lâu rồi?”
Châu Dị cười nhẹ:
“Em nhắn tin xong là anh đến ngay.”
Khương Nghênh: "..."
Cô uống bao lâu thì anh đợi bấy lâu.
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, anh vòng tay qua eo cô, bế cô lên xe.
Hệ thống sưởi trong xe rất mạnh, Khương Nghênh vừa lên xe, lập tức cảm nhận được một luồng hơi nóng ập vào mặt.
Châu Dị đứng ở phía ngoài ghế phụ, khom người thắt dây an toàn cho Khương Nghênh.
Nhìn thấy cô hơi nghiêng cằm nhìn anh, đôi môi mỏng của anh đặt lên khóe môi cô, cười nhỏ:
"Em đang nhìn gì vậy?"
Khương Nghênh nhếch môi:
“Em đã uống rượu.”
Châu Dị khẽ nhướng mày:
"Rồi sao nào?"
Khương Nghênh:
“Em có mùi rượu.”
Châu Dị cười thật sâu:
“Anh không chê.”
Châu Dị nói xong, lại hôn lên môi Khương Nghênh.
Như muốn chứng minh cho Khương Nghênh thấy anh thực sự không khó chịu vì điều đó, nụ hôn lần này không còn nhẹ nhàng như trước nữa mà chuyển dần từ nông đến sâu.
Khương Nghênh ngẩng đầu chịu đựng, một lúc sau, hơi thở trở nên có chút không ổn định.
Châu Dị hôn rất giỏi, khi kết thúc nụ hôn cũng cực kỳ triền miên.
Anh từ từ lùi lại, cuối cùng hôn nhẹ lên khóe môi Khương Nghênh rồi mới dứt hẳn nụ hôn của mình.
"Ngoan, về nhà nào."
Trước khi Châu Dị thẳng người, anh còn âu yếm, đưa tay véo vào gáy Khương Nghênh.
Châu Dị đóng cửa ghế phụ, vòng qua đầu xe đi tới ghế lái.
Khương Nghênh mím môi, cụp mắt xuống, mở điện thoại lên và nhấp vào WeChat của Vu Chính: Tiếp tục điều trị, anh nghĩ cách giúip tôi giấu Châu Dị với.
Vu Chính trả lời rất nhanh: Nếu muốn giấu Châu Dị, có lẽ cô không thể làm phương pháp vật lý trị liệu mà chỉ có thể thực hiện liệu pháp giải mẫn cảm.
Khương Nghênh: Được.
Vu Chính: Tôi nể sự dũng cảm của cô.
Nhìn tin nhắn của Vu Chính, Khương Nghênh không trả lời, cô đóng nắp điện thoại rồi siết chặt.
Châu Dị lên xe bắt đầu xoay vô lăng.
Xe chạy được một đoạn, Châu Dị mở một bản nhạc êm dịu, một tay nắm lấy tay Khương Nghênh, các ngón tay đan vào nhau:
"Em chợp mắt một lát đi, đến nhà thì anh bồng em ra.”
Khương Nghênh “ừ” rồi nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Khương Nghênh nhếch môi hỏi:
“Tối nay anh có hẹn với ai vậy?”
Châu Dị nói nhỏ:
“Những lão già ở tổng tập đoàn chắc chắn là cuồng tiền, muốn moi từ anh ít tiền.”
Khương Nghênh nhắm mắt lại, thở nhẹ:
"Đừng trở mặt với họ trong vòng một tuần."
Châu Dị: "Hả?"
Khương Nghênh nói:
"Trong vòng một tuần, tập đoàn Châu Thị sẽ có biến động lớn, đến lúc đó vẫn còn có người chạy về phía anh. Rồi lúc đó nhổ cỏ tận gốc luôn.”
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị nhẹ nhàng siết chặt đầu ngón tay của cô, mỉm cười đầy ẩn ý:
"Vợ, sao em biết trong vòng một tuần tổng tập đoàn sẽ có biến động lớn?"
Khương Nghênh mở mắt ra, giọng đều đều nói:
“Do em đã cài bẫy.”
Châu Dị nghe vậy, quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Khương Nghênh, môi mỏng cong lên, dường như không hề kinh ngạc:
“Em lo lắng bọn họ sẽ triệt anh nên em ra tay trước à?”
Khương Nghênh không trả lời.
Nội tâm thì nặng nề: Châu Dị, đúng là anh đã làm gián đoạn rất nhiều kế hoạch của em.
Ban đầu, mọi kế hoạch của em đều không có anh.
Châu Dị nói xong nắm lấy tay Khương Nghênh đưa lên môi hôn:
"Đây gọi là tình yêu ngang sức ngang tài à?”