Sự tàn nhẫn đó đã lớn lên từng chút một trong quá trình rèn luyện từ khi còn nhỏ, và được nuôi dưỡng từng chút một từ bên trong.
Châu Dị nói xong, Châu Diên vẻ mặt u ám với lấy hộp thuốc lá trên bàn.
Châu Dị thấy vậy, từ trong túi móc ra bật lửa, nghịch nghịch nắp bật lửa vài lần, đầu ngón tay đặt ở thân bật lửa, ném bật lửa vào trong ngực Châu Diên.
Châu Diên bắt lấy, cúi đầu đốt thuốc, nhưng anh đốt liên tiếp mấy lần nó vẫn không cháy.
Tay cầm bật lửa của Châu Diên không hề run rẩy, nhưng khi anh cố gắng trượt bánh xe bật lửa, anh luôn thất bại.
Sau bốn năm lần, Châu Diên nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt bật lửa không nhúc nhích.
Châu Dị đưa mắt nhìn Châu Diên, nghiêng người về phía trước vươn tay ra:
"Để tôi."
Nói xong, Châu Dị lấy chiếc bật lửa từ trong tay Châu Diên, châm điếu thuốc Châu Diên đang cầm:
"Anh à, những người có quan điểm tư tưởng khác nhau khó mà đi cùng.”
Khóe miệng Châu Diên rít một hơi thuốc:
"Cậu có biết tại sao ông nội luôn bảo vệ mẹ tôi không?"
Châu Dị lấy lại bật lửa, ngồi xuống lại, lạnh lùng nói:
“Tôi không quan tâm.”
Châu Diên gỡ điếu thuốc ra khỏi khóe miệng, mặc kệ Châu Dị có muốn nghe hay không, vẫn cứ nói điều mình muốn nói:
“Ngoài những chuyện trong bóng tối mà mẹ tôi đã làm cho ông trong những năm qua, còn có một nguyên nhân khác, đó là bởi vì ông ngoại tôi."
Châu Dị không có hứng thú với những gì Châu Diên nói, cúi đầu nhìn, phát hiện chiếc chuông trên cổ tay mình.
Ban ngày do bị tay áo giữ chặt nên không thể phát ra tiếng leng keng.
Bây giờ chỉ cần anh cử động một chút, âm thanh trong trẻo của chiếc chuông sẽ vang lên trong không trung.
Châu Diên nói những lời sau đó rồi thấy Châu Dị không có ý định trả lời, anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:
"Dị, mẹ tôi cũng là người đáng thương.”
Cuối cùng Châu Dị cũng có phản ứng, lười biếng nhìn Châu Diên:
"Bà ta đáng thương thì liên quan gì đến tôi?”
Châu Diên nghẹn lời, im lặng.
Bởi vì bà ta là người đáng thương, nên có thể làm tổn thương người khác một cách vô giới hạn?
Bởi vì bà ta thật đáng thương, nên có thể không phải trả giá sau khi làm tổn thương người khác?
Nếu có chuyện tốt như vậy thì ai cũng làm người đáng thương là được rồi.
Dù sao, nhân danh người đáng thương, tất cả chúng ta đều có thể cùng nhau không biết xấu hổ và bỏ qua đúng sai.
Sau khi cuộc trò chuyện giữa hai người đã đến mức này thì không cần thiết phải tiếp tục cuộc trò chuyện nữa.
Châu Dị đứng lên khỏi sô pha, chậm rãi kéo ống tay áo đã xắn xuống, có phần mỉa mai và thờ ơ nói:
“Anh à, cái tốt của anh vẫn chưa đủ thuần khiết, việc xấu của anh cũng không đủ triệt để.”
Châu Diên:
"Còn cậu thì sao?"
Châu Dị bỗng nhiên mỉm cười nhìn anh ta:
“Tôi chưa bao giờ nói tôi là người tốt.”
Đêm nay Châu Diên lại bị Châu Dị trấn áp, giờ phút này, không hiểu sao lại muốn phản bác Châu Dị:
"Vậy cậu đã đủ tệ chưa?"
Châu Dị cười nửa miệng nói:
"Sao còn chưa đủ? Anh có thấy là tôi có chút lòng nhân từ của phụ nữ dành cho các người không?”
Châu Diên: "..."
Châu Dị nói xong bèn bước đi ngay.
Châu Diên vội vàng đứng lên khỏi ghế sô pha, nhìn bóng lưng Châu Dị nói với theo:
"Dị à, cậu có thể tha cho mẹ tôi một mạng không? Tôi sẽ chuộc tội cho mẹ."
Châu Dị dừng lại, cười lạnh nói:
"Anh không thể trả sạch được đâu.”
Khi Châu Dị kéo cà vạt trên cổ, trở về phòng ngủ, Lục Vũ vẫn đang quấn chăn ngồi trên ghế sô pha.
Hai ánh mắt nhìn nhau, Châu Dị khẽ nhướng mày.
Lục Vũ vén chăn lên đến tận cổ, nhìn Châu Dị mà không nói một lời.
Châu Dị bước vào cửa, bình tĩnh đóng cửa lại, nhìn Khương Nghênh:
"Điếm đực?"
Lời nói của Châu Dị khiến Lục Vũ rất tức giận, không đợi Khương Nghênh trả lời, cậu chàng đã nhảy ra khỏi ghế sô pha nói:
“Có anh mới là điếm, cả nhà anh đều là điếm.”
Châu Dị liếc mắt nhìn Lục Vũ:
“Cậu không có cái đầu của Cát Châu.”
Lục Vũ nghe vậy sửng sốt, một lúc sau mới háo hức nhìn Khương Nghênh:
"Chị, chị đã nói cho anh ấy biết thân phận của anh trai em rồi à?"
Khương Nghênh nhếch môi đáp:
"Không có, anh ấy đoán đấy."
Lục Vũ:
"Đúng là giỏi!"
Trong phòng khách.
Châu Diên ngồi trên sô pha mấy phút rồi đứng dậy đi lên lầu.
Khi anh vừa định vặn tay nắm cửa, Châu Kỳ ở phòng bên cạnh đã mở cửa bước ra ngoài.
Châu Diên nghe thấy tiếng động quay người lại, cau mày hỏi:
"Sao em còn chưa ngủ?"
Châu Kỳ lo lắng nói:
“Anh ơi, em đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của anh với anh hai rồi.
Châu Diên và Châu Kỳ nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp khó có thể hình dung được.
Châu Kỳ nghẹn ngào nức nở:
"Anh, những năm vừa qua, anh và anh hai không phải chỉ đơn giản là tranh giành chức CEO Châu Thị đúng không? Lúc trước mẹ và ông nội đã làm gì anh hai và Khương Nghênh vậy?”
Châu Diên cảm thấy khó nói về tội ác của thế hệ trước.
Châu Kỳ bước đến trước mặt Châu Diên và khóc nói:
“Em nhớ có một năm khi em còn nhỏ, ông nội muốn tặng anh hai cho một giám đốc cấp cao làm con nuôi, nhưng sau đó mới biết người đó có sở thích thích lạm dụng trẻ nam, và ông ta còn bị tiết lộ là ngược đãi trẻ em rồi bị bắt…”
Châu Kỳ còn chưa kịp nói xong, Châu Diên đã đưa tay che miệng cô lại:
"Đừng nói nữa, người đó đã bị bắt, cuối cùng Dị cũng không bị cho đi còn gì?"
Châu Kỳ run rẩy, không thể tin được suy đoán của mình là sự thật.
Cô cho rằng những cuộc đấu tranh công khai và bí mật bao năm qua chỉ là tranh giành tài sản của gia đình.
Những phương pháp đó phổ biến trong các gia đình giàu có nhằm tranh giành tài sản và không có gì mới.
Nhưng cô không ngờ rằng việc tranh giành tài sản của gia đình chỉ là tấm màn che đậy những chuyện đáng xấu hổ của Châu Gia.
Sau khi kéo tấm màn đó ra, thì hóa ra đó là sài lang đạo mạo tôn nghiêm.