Khương Nghênh vẫn bất động trong vòng tay anh, để anh rúc vào cổ cô.
Một lúc lâu sau, cô mới mím môi, nhẹ nhàng nói:
“Để em suy nghĩ đã.”
Sau khi ăn sáng tại khách sạn, cả hai lái xe đến công ty.
Trên đường đi, hai người thỉnh thoảng trò chuyện và không bao giờ đề cập đến chuyện xảy ra ngày hôm qua.
Thế giới người lớn có lẽ là như vậy, dù ngày hôm qua có sụp đổ thế nào thì khi thức dậy, mọi thứ vẫn trở lại bình thường.
Xe đến công ty, Khương Nghênh xuống xe trước.
Châu Dị hạ cửa sổ xuống, đưa tay ngoắc cô.
Khương Nghênh nhướng mày:
"Sao cơ?"
Châu Dị nhếch môi cười:
"Anh có chuyện muốn nói với em."
Bây giờ là giờ cao điểm vào ca, Khương Nghênh đi đến ghế lái, cúi người không chút nghi ngờ:
"Sao vậy?"
Những ngón tay thon dài của Châu Dị đặt trên cổ áo Khương Nghênh, nhẹ nhàng kéo về phía trước, hôn lên khóe môi cô.
Khương Nghênh sắc mặt đột nhiên đỏ lên, vô thức lùi ra sau.
Châu Dị buông ra, đưa tay xoa lên làn môi mỏng, tinh nghịch cười nói:
"Vợ, làm việc tốt nhé."
Khương Nghênh: "..."
Trong thời gian này, bãi đậu xe ngầm có rất nhiều nhân viên của Châu Thị Media, hai người họ vốn đã thu hút rất nhiều sự chú ý, lúc này đã có không ít nhân viên chú ý đến họ.
Một số nữ nhân viên trẻ nhìn thấy Châu Dị hôn Khương Nghênh qua cửa sổ xe, che miệng cười khúc khích.
"Sếp Châu đúng là cây hóc môn di động."
"Sếp Châu thích Trưởng phòng Khương nhiều năm như vậy, trước kia giấu kỹ quá. Tôi cứ nghĩ là anh ấy bao nhiêu ong bướm vây quanh, vậy mà chẳng hề động đến ong bướm nào.”
“Đúng vậy, nếu sếp Châu không tự tuyên bố chính thức, chúng ta chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng.”
"Này, lại có một ngày ghen tị với trưởng phòng Khương."
Những người dám lên tiếng đều là những cô gái trẻ ở độ tuổi đôi mươi, mới ra trường, mới ra trường và rất dũng cảm.
Khương Nghênh nghe bọn họ nói chuyện, giả vờ như không nghe thấy, cô nhìn Châu Dị, nhếch môi:
"Anh cũng vậy."
Nói xong, cô quay người bỏ đi dưới ánh mắt trêu chọc của Châu Dị.
Khương Nghênh đi thang máy đến phòng quan hệ công chúng, cô vừa vào văn phòng, Kiều Nam liền vội vàng theo cô vào trong.
Khương Nghênh ngước mắt lên nhìn cô:
"Sao vậy?"
Kiều Nam mở máy tính bảng đang cầm, đưa cho Khương Nghênh:
“Về Thiệu Hạ.”
Khương Nghênh cau mày nhận lấy, cô chỉ nhìn tiêu đề cũng đã hiểu.
——Ngôi sao lưu lượng mới Thiệu Hạ bị phát hiện đang sao chép con đường thành công của ngôi sao tuyến một Dương Băng!
Khương Nghênh ngước mắt nhìn Kiều Nam:
"Chuyện này nổi sóng bắt đầu từ khi nào?"
Kiều Nam giải thích:
“Chắc là vì sợ bị chúng ta phát hiện nên mới đăng vào rạng sáng hôm qua. Sau đó, Dương Băng đã thuê seeding và chính những người hâm mộ của cô ta đẩy bài đăng này lên top ba hot search.”
Khương Nghênh đặt máy tính bảng xuống và đi pha cà phê mà không thay đổi vẻ mặt.
Vài phút sau, trong khi nhấp một ngụm cà phê, Kiều Nam thì thầm:
"Em thấy chị Thiệu Hạ này hút anti quá.”
Khương Nghênh nhướng mày: "Hả?"
Kiều Nam:
"Lại gặp phải cặn bã, lại bị người ta bôi nhọ..."
Khương Nghênh đặt cốc cà phê đang chạm vào môi xuống:
“Cô có cảm thấy những chuyện này là lỗi của cô ấy không?”
Kiều Nam trầm mặc, một lúc sau mới nói ra sự thật:
“Không phải.”
Khương Nghênh bước đến bàn làm việc, đặt tách cà phê xuống, lại cầm máy tính bảng lên, vừa đọc một bài đăng của một người nổi tiếng nào đó trên đó, cô nhẹ nhàng nói:
"Đây là cái giá mà một người bình thường phải trả cho sự thành công."
Kiều Nam gật đầu:
"Đúng vậy, giống như thầy Lý năm đó, nghe nói có người vị trí cao dùng tư bản để trấn áp ông ấy suốt 8 tháng."
Khương Nghênh cười nhẹ:
"Kết quả thế nào?"
Kiều Nam:
"Đương nhiên thầy Lý là người thắng. Con người mà, khi bê bối mới lộ ra, người ta có thể không biết sự thật nên cứ đi theo hướng gió, nhưng thời gian trôi qua, thì đến thằng ngốc cũng sẽ nhận ra.”
Khương Nghênh cụp mắt xuống, đưa đầu ngón tay vuốt màn hình, bên trong là hình ảnh so sánh lần đầu ra mắt của Thiệu Hạ và Dương Băng do bloger được xác nhận nào đó đăng.
Có vẻ như đội của Dương Băng lần này đã tiêu rất nhiều tiền, ngay cả những chuyện Thiệu Hạ từng đóng quần chúng trước kia cũng được lôi ra, mục đích chỉ để hất nước bẩn cho cô.
Ví dụ, Dương Băng đóng vai nha hoàn trong bộ phim ra mắt, và Thiệu Hạ cũng vậy.
Một ví dụ khác, Dương Băng ban đầu đi theo con đường dè dặt và Thiệu Hạ cũng vậy.
Buồn cười nhất là Dương Băng trong lúc thăng tiến đã bị một tên cặn bã lừa gạt, ừm, Thiệu Hạ cũng vậy.
Gom góp lại cũng có hơn mười mẩu.
Nhưng nếu chọn xem từng mẩu thì mẩu nào cũng đều rất buồn cười.
Nhưng hơn mười bài báo được tung ra cùng lúc, lại bị gán cho cái mác "có tư bản đứng sau thúc đẩy", chưa kể, thoạt nhìn thì đúng là như vậy.
Có vẻ như kể từ khi Thiệu Hạ ra mắt, Châu Thị Media đã lên kế hoạch cho cô đi theo con đường của Dương Băng.
Nhưng mọi người dường như đã quên một điều, Thiệu Hạ đã làm việc chăm chỉ trong ngành này được bảy năm.
Nếu Châu Thị Media muốn nâng cô thì đã làm từ lâu rồi, không phải đợi đến bây giờ.
Ngoài ra, khi Thiệu Hạ bước chân vào ngành, Dương Băng cũng mới bước chân vào ngành, cho dù ban lãnh đạo của Châu Thị Media muốn cô sao chép con đường thành công của bất kỳ ngôi sao lớn nào cũng không thể sao chép Dương Băng.
Chẳng lẽ một vị quản lý cấp cao có con mắt tinh tường nào đó đã dự đoán rằng Dương Băng sẽ trở thành hit lớn trong vài năm sau khi ra mắt?
Nếu có năng lực này thì tại sao phải làm quản lý cấp cao, mà không ra cây cầu nào đó bày hàng bói toán có khi lại kiếm tiền nhanh hơn.
Khương Nghênh đọc từng tin một, càng đọc càng cảm thấy vô nghĩa nên vứt chiếc máy tính bảng lên bàn.
Kiều Nam thấy vậy bèn hỏi:
"Danh tiếng của Thiệu Hạ bây giờ rất tệ và một số nhà quảng cáo đã ngừng hợp tác với cô ấy."
Khương Nghênh:
"Tôi biết rồi."
Kiều Nam:
"Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Khương Nghênh dựa lưng vào ghế:
"Dương Băng gây chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ còn tiếp tục. Trước tiên cứ xem cô ta muốn làm gì."
Kiều Nam vẻ mặt chán ghét nói:
"Dương Băng này cũng thật lợi hại, thỉnh thoảng lại gây chuyện này chuyện nọ. Nghe nói cô ta còn đích thân đi gây với những fan nói rằng phim cô ta đóng không hay."
Khương Nghênh uống cà phê, không có ý kiến gì.
Mười giờ sáng, weibo của Thiệu Hạ bị công kích.
Phần bình luận chứa đầy những lời lăng mạ từ người hâm mộ của Dương Băng.
[Thật kinh tởm, thật không biết xấu hổ, sao chép phương pháp của người khác!]
[Lúc trước còn nói Chúc Kha bắt cá hai tay, tôi thấy cô mới chính là kẻ bắt cá hai tay.]
[Nghe nói ba mẹ đã bỏ rơi cô từ khi cô được sinh ra, có đúng không? Tôi thấy may mắn thay cho ba mẹ cô. Đã thấy cô là đồ rác rưởi từ lúc mới sinh rồi.]
[Bản thân không có năng lực nên chỉ bắt chước chị Băng, đúng là buồn nôn!]
[Nếu Thiệu Hạ trở nên nổi tiếng, toàn bộ khán giả chúng tôi đều có trách nhiệm!]
Nhìn vào phần bình luận trên weibo của Thiệu Hạ, Khương Nghênh lấy điện thoại nhắn tin cho Thiệu Hạ: Cô ổn chứ?
Thiệu Hạ trả lời ngay lập tức: Không sao đâu, Trưởng phòng Khương, tôi ổn.
Khương Nghênh: Chăm sóc tốt cho bản thân.
Thiệu Hạ trả lời với một biểu tượng cảm xúc mỉm cười.
Sáu giờ chiều ngày hôm đó, Dương Băng lại đăng một bài viết khác trên weibo, đẩy tình hình lên đến đỉnh điểm.
Tiêu đề: Ngay cả quần áo cũng bị bắt chước, ghê tởm đến vậy sao?
Bên dưới kèm ảnh của cô ta và Thiệu Hạ.
Cô ta đang mặc một chiếc váy ống màu đỏ tía để hở lưng và một chiếc nơ lớn che lưng.
Một bức ảnh khác là Thiệu Hạ, dường như đang tham dự một lễ trao giải, Thiệu Hạ mặc một chiếc váy đen dài kiểu dây đeo, thắt lưng quanh eo được thắt thành hình nơ.
Thành thật mà nói, nếu không có bài đăng trên weibo của Dương Băng, có lẽ hầu hết mọi người sẽ không thể liên tưởng hai bộ quần áo này với nhau.
Nhưng bởi vì những chuyện trước đó đã lên men nên mọi manh mối giờ đây đều trở thành bằng chứng không thể chối cãi buộc chết Thiệu Hạ.
[Thiệu Hạ này thật ghê tởm! Ngay cả ăn mặc trang điểm cũng bắt chước chị Băng.]
[Cạn lời luôn rồi. Người phụ nữ này bị bệnh à? Cô ta không biết là mình mặc xấu đến mức nào à?]
[Cô ta cũng đeo chiếc nơ tương tự, không biết trong bộ trang phục này trông mình xấu đến mức nào!]
[Chịu thua luôn rồi, đúng là quá sức buồn nôn. Cách đây ít lâu tôi còn là fan của Thiệu Hạ ấy.]
[Chúng ta hãy cùng nhau nộp đơn khiếu nại Thiệu Hạ này đi! Đưa cô ta ra khỏi làng giải trí!]
Trên weibo của Dương Băng có rất nhiều người bênh vực cô ta.
Có lẽ cô ta đã đọc từng comment một và bấm thích comment đòi tập thể tố cáo Thiệu Hạ.
Khương Nghênh thờ ơ xem qua weibo của Dương Băng, lướt một vòng rồi đóng lại, nở nụ cười chế giễu.
Ai nói Internet không phải là nơi ngoài vòng pháp luật?