Đôi môi đỏ mọng của Khương Nghênh mấp máy:
"Em có chuyện."
Bên ngoài cửa sổ xe, trời đã khuya.
Châu Dị tưởng Khương Nghênh đang suy nghĩ miên man, môi mỏng nở nụ cười, yết hầu chuyển động lên xuống:
“Được."
Trợ lý Trần bối rối khi bị đuổi ra khỏi xe.
Nhìn đám mây rực lửa trên bầu trời, anh chợt có cảm giác vừa mới vơi sầu trên mi mắt thì đã lại thấy quặn thắt tận tâm can.
Chỉ có hai từ: trầm cảm.
Trong xe, Châu Dị ngồi ở ghế lái điều khiển, anh kéo lỏng cà vạt trên cổ.
Khương Nghênh tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt thoáng chút trầm tư.
Xe chạy được một đoạn, Châu Dị cười thật sâu hỏi:
"Em muốn đi đâu?"
Khương Nghênh nhếch môi nói:
"Em đưa anh đi uống rượu.”
Sau khi Khương Nghênh thốt lên từ "uống", Châu Dị càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình, anh mỉm cười: "Ừ."
Dưới sự hướng dẫn của Khương Nghênh, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước một quán rượu.
Châu Dị đỗ xe, hai người xuống xe.
Đứng ở cửa quán rượu, Châu Dị nhướng mày:
“Chỉ uống rượu thôi à?”
Khương Nghênh: "Chứ còn gì nữa?"
Châu Dị đẩy đầu lưỡi chạm vào bên má:
"Anh cứ nghĩ là sẽ có đồ nhắm gì đấy nữa chứ!”
Khương Nghênh vẻ mặt thản nhiên nhìn anh:
“Trong quán rượu có.”
Quán rượu Khương Nghênh đưa Châu Dị đến chính là quán rượu trước đây cô cùng Vu Chính từng đến.
Lần trước cô ấy nói sẽ đưa Châu Dị đến, nhưng có quá nhiều chuyện xảy ra nên kế hoạch bị gác lại.
Vừa khéo hôm nay có thời gian, chọn ngày không bằng gặp ngày.
Chủ quán rượu biết Khương Nghênh.
Anh thấy cô dẫn một người đàn ông vào, sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười chào hỏi:
“Tiểu Khương đến đấy à!”
Khương Nghênh cười nói:
"Chỗ cũ."
Chủ quán rượu đang gõ tay trên máy tính: “Hả?”
Khương Nghênh cười nói:
"Chồng tôi."
Chủ quán rượu chợt hiểu ra, bước ra khỏi quầy lễ tân, đích thân dẫn đường.
"Cô làm tôi hết hồn, tôi còn đang nghĩ sao tự dưng cô lại đưa người lạ vào.”
“Lại còn nhắc chỗ cũ nữa.”
Chủ quán rượu vừa cười vừa nói, cuối cùng thì thầm:
"Tôi muốn trang trí lại nơi này, sau này cô có thể tẩy não anh Vu. Lần trước tôi nói với anh ấy tôi muốn sửa lại chỗ này, anh ấy tức giận với tôi.”
Khương Nghênh khẽ mỉm cười:
"Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Chủ quán rượu nói:
“Bệnh của anh ấy vẫn chưa khỏi sao?”
Khương Nghênh:
"Vẫn chưa.”
Chủ quán rượu lắc đầu:
“Tâm bệnh thì cần phải có tâm dược chữa, tiếc quá! Thuốc có thể chữa cho anh ta không biết đã đầu thai đến mấy kiếp rồi.”
Khương Nghênh trò chuyện thân mật với chủ quán rượu, Châu Dị uể oải đi theo sau, hai tay đút túi quần.
Anh vốn nghĩ xung quanh cô, ngoài công việc và nhà họ Châu, thì chỉ có Khúc Tích và Thường Bác.
Bây giờ có vẻ như hoàn toàn không phải vậy.
Trong khi Châu Dị đang suy nghĩ, chủ quán rượu đã dẫn hai người đến một phòng riêng, rồi đẩy cửa ra hiệu cho Châu Dị bước vào.
Châu Dị lịch sự:
"Cảm ơn."
Chủ quán rượu cùng Khương Nghênh trò chuyện, không nhìn rõ dáng vẻ của Châu Dị, giờ thấy rõ, hai mắt sáng lên, nói với Khương Nghênh:
"Chồng của cô so đẹp trai hơn cả anh Vu!”
Khương Nghênh mỉm cười:
"Bác sĩ Vu không vui nếu nghe anh nói vậy đâu."
Chủ quán rượu:
“Nhân viên của tôi hay bàn tán sau lưng là một gã đẹp mã, nhã nhặn nho nhã nhưng lại bại hoại.”
Khương Nghênh mím môi, nhẹ nhàng mỉm cười.
Đánh giá của chủ quán rượu rất xác đáng: Vu Chính có vẻ ngoài hiền lành, luôn đeo một cặp kính gọng vàng, cốt cách yếu đuối.
Và gọi anh ta là một gã cặn bã lịch sự không hề oan uổng chút nào.
Chủ quán rượu ở cửa phòng riêng lẩm bẩm vài câu với Khương Nghênh, mỉm cười với Châu Dị đang ngồi trong phòng rồi quay người rời đi.
Khương Nghênh bước vào, Châu Dị dựa vào ghế, ngoắc tay với Khương Nghênh.
Khương Nghênh bước đến gần:
"Sao vậy?"
Châu Dị ngước mắt nhìn Khương Nghênh:
"Anh Vu là Vu Chính?”
Khương Nghênh: "Ừ."
Châu Dị:
"Em rất thân với Vu Chính?"
Khương Nghênh nhìn anh:
"Ý anh là sao?"
Châu Dị vốn nghĩ anh không tỏ vẻ gì, nhưng không ngờ Khương Nghênh lại có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ uất ức, tủi thân trong anh.
Khương Nghênh cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn:
“Vu Chính có người thích rồi.”
Châu Dị khẽ nhướng mày: "?"
Khương Nghênh cũng không giải thích điều Châu Dị hoài nghi, mà bước đến ngồi đối diện với anh:
"Mọi người đều có một vấn đề chung, đó là mình thích gì, thì cũng nghĩ người khác cũng thích cái đó. Cứ nghĩ rằng người mình thích thì người ta cũng sẽ thích.”
Châu Dị: "Hả?"
Khương Nghênh vừa định nói tiếp thì cửa phòng được đẩy từ bên ngoài vào, nhân viên mang rượu và đồ ăn kèm lên.
Khương Nghênh rót rượu ấm cho Châu Dị:
“Anh uống thử đi.”
Châu Dị cầm ly rượu lên nhấp một ngụm:
“Chủ quán tự pha à?”
Khương Nghênh gật đầu, gắp miếng đồ ăn kèm cho vào miệng, nhấp một ngụm rượu và nheo mắt thưởng thức.
Châu Dị thấy thế, ánh mắt tối sầm, hạ giọng nói nhỏ:
"Em vẫn chưa nói hết chuyện lúc nãy.”
Khương Nghênh ngước mắt lên:
"Anh quá quan tâm đến em nên cứ nghĩ người khác cũng quan tâm đến em nhiều như vậy.”
Vẻ mặt Khương Nghênh khá nghiêm túc, Châu Dị cười nhẹ, giọng nói đầy lôi cuốn:
"Hóa ra em cũng biết là anh rất quan tâm đến em.”
Khương Nghênh:
"Anh nắm bắt điểm chính của vấn đề ở những góc độ rất mới mẻ và tinh tế."
Châu Dị nói với nhiều ẩn ý:
“Lát nữa uống rượu xong, anh đưa em đi hóng gió ở bờ sông nhé?”
Đầu ngón tay Khương Nghênh đặt trên ly rượu gõ gõ không theo quy tắc nào. Cô nghĩ đến chuyện xảy ra lần trước bên bờ sông sau khi uống rượu, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, chậm rãi nói:
"Vậy em có nên uống thêm không?"