Thực ra, Khương Nghênh cũng không rõ Khúc Tích có thích Bùi Nghiêu hay không.
Suy cho cùng, tình cảm là thứ khó nắm bắt nhất trên đời.
Có thể giây trước còn không thích một ai đó, giây sau đã rung động rồi. Giây trước còn thề non hẹn biển yêu thương sâu đậm, giây sau đã đường ai nấy đi, sống chết không gặp lại.
Dù cho cô và Khúc Tích có thân thiết đến đâu, cô cũng không thể biết hết mọi suy nghĩ của Khúc Tích.
Tuy nhiên, Khương Nghênh vẫn mong Khúc Tích và Bùi Nghiêu đến được với nhau. Không phải vì Bùi Nghiêu giàu có, mà bởi vì gia đình anh rất ấm áp và hạnh phúc.
Sống trong một gia đình ấm áp và hạnh phúc như vậy chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
Khương Nghênh đang dựa vào lòng Châu Dị, suy nghĩ miên man thì Châu Dị đã gác cằm lên vai cô, vòng tay qua eo ôm rồi nắm lấy tay cô và hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"
"Mong rằng Khúc Tích được hạnh phúc."
"Em đừng lo, chỉ cần cô ấy chọn lão Bùi, cậu ta nhất định sẽ đối xử với cô ấy chân thành".
Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn Châu Dị, mỉm cười tinh nghịch: "Giống như cách anh đối xử với em vậy đó?"
Châu Dị cụp mắt xuống, trầm ngâm vài giây, rồi chợt lên giọng nghiêm túc: "Chuyện đó e là hơi khó."
Khương Nghênh không nhịn được bật cười.
Hôm sau.
Khương Nghênh đang đứng trước tủ quần áo, lựa chọn trang phục để đi làm thì Châu Dị bất ngờ nhận được cuộc gọi từ nhà họ Châu.
Châu Dị lạnh lùng hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Châu Dị khẽ cười khẩy: "Được, tôi biết rồi."
Cúp điện thoại, Châu Dị theo thói quen đưa tay vào túi quần lấy bao thuốc, nhưng lần mò mãi chỉ thấy một viên kẹo cao su. Anh xoay xoay nó trên đầu ngón tay mà không bóc ra.
Khương Nghênh quay đầu lại, thấy vẻ mặt khó hiểu của Châu Dị, bèn bước tới tủ đầu giường, lấy ra một bao thuốc lá đưa cho anh.
Châu Dị nhướng mày: "Hửm?"
"Anh không phải muốn hút thuốc sao?"
Châu Dị không nhận điếu thuốc, mà vòng tay ôm lấy eo Khương Nghênh, kéo cô vào lòng mình. Anh cúi đầu, khẽ cười bên tai cô: "Sao em lại hiểu anh đến thế chứ, hửm?"
Khương Nghênh rút một điếu thuốc từ trong bao, đưa lên môi anh và hỏi: "Có chuyện gì xảy ra ở nhà họ Châu vậy?"
Châu Dị khẽ mím môi, ngậm lấy điếu thuốc và nói: "Lục Mạn bị tai nạn xe."
"Có phải do người khác cố ý gây ra không?"
"Chắc chắn không phải là tai nạn."
Khương Nghênh mím môi, nhớ lại tin nhắn Cát Châu gửi cho cô trước khi đi ngủ tối qua: "Chu Hoài An đã trở lại."
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh im lặng, bèn mím chặt điếu thuốc trên môi và nói: "Anh về nhà họ Châu một lát."
"Vâng."
Nghe vậy, Châu Dị trêu chọc: "Lần này em không đi cùng anh à?"
Khương Nghênh nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay Châu Dị, cầm bộ vest vừa chọn được đi vào phòng tắm: "Hôm nay công ty có việc cần em tự mình xử lý."
"Được."
Ăn sáng xong, Châu Dị lái xe đi trước.
Châu Dị vừa đi khỏi, Cát Châu liền xuất hiện trước mặt Khương Nghênh.
Khương Nghênh đưa ly sữa trên bàn ăn cho Cát Châu và hỏi: "Lục Mạn bị tai nạn xe, có phải do Chu Hoài An làm không?"
Cát Châu không khách sáo, cầm ly sữa uống một hơi gần hết, dùng mu bàn tay lau vội vết sữa dính trên khóe miệng, đáp gọn: "Phải."
"Hắn ta thật liều lĩnh, một tên tội phạm trốn nã mà lại dám ngang nhiên xuất hiện giữa thanh thiên bạch nhật như vậy."
"Bây giờ hắn ta đang bị dồn vào đường cùng, mạng sống như ngọn đèn trước gió, chỉ mong kéo thêm được một người chết chung trước khi bị cảnh sát tóm cổ cũng đã có lời rồi"
Khương Nghênh thản nhiên nói: "Vẫn phải cho người theo dõi hắn ta."
Cát Châu gật đầu: "Cứ yên tâm."
Khương Nghênh im lặng một lúc, sau đó hỏi: "Lục Vũ sao rồi?"
Cát Châu khựng lại một chút, rồi cười nói: "Cậu ta thì có chuyện gì được, suốt ngày chỉ biết mua sắm, ăn uống thôi."
Nhìn dáng vẻ thản nhiên giả vờ như không có chuyện gì của Cát Châu, trong lòng Khương Nghênh dâng lên một nỗi bất an, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Vậy thì tốt."
"Chị đừng suy nghĩ nhiều."
"Ừm."
Trò chuyện với Cát Châu thêm vài câu, Khương Nghênh lên xe và lái đến công ty.
Trên đường đi làm, Khương Nghênh nhắn tin cho Vu Chính: "Sắp tới Lục Mạn có thể sẽ tìm anh để được tư vấn tâm lý."
Vu Chính trả lời rất nhanh: "Đã lên lịch hẹn rồi".
Khương Nghênh: "Nhớ lưu lại bằng chứng".
Vu Chính: Được.
Xe vừa đến công ty, Khương Nghênh theo thói quen lái vào bãi đậu xe ngầm. Vừa mở cửa bước xuống, một người đàn ông áo đen bất ngờ lao ra từ phía sau, va mạnh vào cô.
Khương Nghênh cau mày, theo bản năng lùi lại. Tên áo đen nhanh chóng nhét vào tay cô một chiếc phong bì, rồi lập tức quay người chạy về phía một chiếc ô tô bình thường, lên xe phóng đi mất.
Khương Nghênh đưa mắt nhìn theo chiếc xe khuất dần, rồi chú ý tới chiếc phong bì nằm trên mặt đất. Cô cúi xuống nhặt lên với ánh mắt tò mò.
Chiếc phong bì được dán kín mít, quấn băng keo tới mấy vòng, như thể sợ vật gì đó bên trong rơi ra ngoài.
Khương Nghênh cố xé chiếc phong bì nhưng không được, cuối cùng đành dùng con dao nhỏ trên móc khóa để rạch ra.
Mở phong bì ra, Khương Nghênh nhìn lướt qua đồ vật bên trong, sau khi nhìn rõ, cau mày đứng sững tại chỗ.