Cát Châu gọi một tiếng "Đại thiếu gia" như mọi khi, móc hộp thuốc lá trong túi ra rồi lấy một điếu đưa cho Châu Diên.
Châu Diên không lấy, cười nhạt: "Kẹo cao su".
Cát Châu đang đưa điếu thuốc ra thì khựng lại, vội vàng thu tay về, vẻ mặt cười cợt biến mất, anh móc trong túi ra một viên kẹo cao su đưa cho Châu Diên.
Châu Diên thản nhiên cầm lấy, xé ra bỏ vào miệng nhai, vo viên giấy kẹo cao su trong tay rồi nói: "Vị ngon đấy".
Cát Châu: "Cũng tạm".
Châu Diên: "Xem ra sau này ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa rồi".
Cát Châu cười khẩy: "Làm bạn bè giả dối với nhau bao nhiêu năm rồi, vẫn chưa đủ à?"
Châu Diên tự giễu: "Cũng chẳng sao, tôi cũng đâu có nhiều bạn".
Cát Châu ngậm điếu thuốc lúc nãy định đưa cho Châu Diên vào miệng, cúi đầu che gió châm lửa, "Trong cái giới của cậu, nên ít kết bạn, cơ bản cũng chẳng hay hò gì".
Châu Diên: "Cũng đúng".
Thật ra, tình cảm giữa hai người đàn ông chỉ nên dừng lại ở mức vừa đủ.
Hai người nhìn nhau im lặng một lúc, Châu Diên nghiêng đầu nhổ viên kẹo cao su đã nhai xuống đất: "Đi thôi."
Nói xong, Châu Diên quay người bước đi.
Cát Châu nhìn theo bóng lưng Châu Diên, mím chặt môi.
Khi Châu Diên sắp bước lên xe, Cát Châu trầm giọng nói: "Châu Diên".
Châu Diên dừng bước quay lại: "Có chuyện gì?"
Cát Châu: "Đừng ngu ngốc, đừng có làm mấy chuyện dại dột lấy trứng chọi đá."
Châu Diên cười mà không nói gì.
Cát Châu: "Nếu anh đối đầu với Khương Nghênh, chắc chắn tôi sẽ không tha cho anh".
Trên gương mặt Châu Diên nở nụ cười rạng rỡ hơn: "Tôi biết".
Nói xong, Châu Diên không ngoái đầu lại mà rời đi.
Tiễn Châu Diên lên xe, Cát Châu lấy điếu thuốc ở khóe miệng ném xuống đất rồi dẫm tắt.
Cát Châu đang chuẩn bị quay đầu thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tiểu Cửu từ phía sau: "Buồn gì à?"
Cát Châu giật mình, vội vàng quay lại: "Anh Cửu, anh đi kiểu gì mà không phát ra tiếng động thế?".
Tiểu Cửu: "Tại cậu không để ý thôi".
Cát Châu không phủ nhận, lập tức đổi chủ đề: "Có hơi đói, lát kiếm gì ăn nhé?".
Tiểu Cửu: "Theo sếp Châu tốt hơn theo anh ta nhưng ít nhất..."
Tiểu Cửu vừa nói, lông mày nhíu lại, dường như đang tìm từ thích hợp, suy nghĩ vài giây rồi lên tiếng: "Ít nhất sẽ không chết."
Cát Châu nghe vậy, nghiêng đầu nhìn Tiểu Cửu, giơ ngón tay cái khen ngợi: "Anh Cửu, anh nói đỉnh quá, 10 điểm không có nhưng!".
Tiểu Cửu không biểu lộ cảm xúc và im lặng.
Cát Châu đi cùng với Tiểu Cửu vào trong, đi vài bước, anh nói: "Tôi và chị Khương Nghênh là người nhà, cũng thi thoảng tâm sự với Châu Diên, bản chất anh ta... không xấu".
Bản chất con người là thứ không thể nói hết, không thể nghiên cứu tường tận, không thể kiểm chứng đầy đủ.
Tiểu Cửu luôn biết vị trí của mình, anh là một tay đấm thuê thì không cần phải giao du với ai, càng không phải suy nghĩ nhiều thứ phức tạp như vậy, trung thành là được.
Chính vì thế nên lúc Cát Châu nói chuyện, Tiểu Cửu chỉ im lặng lắng nghe mà không đưa ra bất kỳ ý kiến nào.
Cát Châu nói xong, thấy Tiểu Cửu không phản ứng gì, liền nghiêng đầu nhìn anh: "Anh Cửu, anh nói gì đi chứ?".
Tiểu Cửu cúi đầu nhìn Cát Châu: "Cậu bớt cái miệng lại, sau này chúng ta sẽ thường xuyên ở cạnh nhau đấy".
Cát Châu: "???"
Tiểu Cửu: "Tôi không muốn ra tay với người của mình".
Cát Châu: "Hóa ra "trai thẳng" không chỉ thích gái mà còn "ăn tạp" cả trai nữa cơ à?
Cát Châu bị Tiểu Cửu chặn họng không nói nên lời, anh nhếch miệng và đi vào trong.
Trước khi vào cửa, Tiểu Cửu dừng bước nhìn quanh bốn phía, quay lại cau mày hỏi Cát Châu: "Căn biệt thự này của cậu bao nhiêu tiền?".
Cát Châu: "Cũng không đắt lắm, mấy năm trước tôi mua chỉ vài trăm triệu thôi".
Tiểu Cửu: "..."
Cát Châu nói xong, thấy Tiểu Cửu nhíu mày, liền tiến đến gần anh, trêu chọc: "Anh Cửu đang nghĩ gì thế?".
Tiểu Cửu nhìn anh nghiêm túc: "Cậu giàu quá".
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Cửu, Cát Châu bật cười.
Đang định khoe khoang nói gì đó, thì nghe thấy Tiểu Cửu nghiến răng nói: "Lát nữa cậu có thể trả lại tôi số tiền mà cậu đã ăn chơi trác táng được không?"
Tinh thần hăng hái đang dâng cao của Cát Châu bỗng chốc tan biến.
Nhìn biểu cảm đơ cứng của Cát Châu, Tiểu Cửu cười bẽn lẽn nói: "Số tiền đó... là tiền dành cho vợ tôi."
Cát Châu: "..."
Bên kia, Châu Diên lái xe chở Mạnh Nhuế rời đi.
Mạnh Nhuế ngồi co ro một góc ở ghế phụ.
Châu Diên liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, đưa tay tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên rồi trầm giọng hỏi: "Sao em không về quê?"
Mạnh Nhuế: "Không muốn về"
Châu Diên: "Không muốn về hay là không thể về?"
Mạnh Nhuế mím môi im lặng.
Châu Diên: "Sau này em đừng xen vào chuyện nhà họ Chu nữa".
Người Mạnh Nhuế run lên, giọng khàn khàn nói: "Sếp Chu, xin lỗi, tôi... tôi chỉ là..."
Mạnh Nhếu muốn nói, tôi chỉ muốn bảo vệ anh.
Nhưng nhìn lại bản thân cô bây giờ thật thảm hại, nói ra những lời này thấy thật nực cười.
Mạnh Nhuế lắp bắp mấy lần nhưng những lời muốn nói cuối cùng vẫn không thể nói ra.
Châu Diên cũng không hỏi thêm gì, xe chạy được một đoạn, anh bình thản nói: "Em tạm thời chuyển đến chỗ anh ở đi, đợi một thời gian nữa Nhiếp Chiêu và Chu Tam Gia quên em rồi, em muốn đi đâu thì đi".
Mạnh Nhuế nắm chặt chiếc áo khoác mà Châu Diên khoác lên người mình: "Cảm ơn anh."
Châu Diên: "Mạnh Nhuế à, sau này em hãy sống vì bản thân mình, em không nợ anh gì hết".