Như thường lệ, anh về nhà ăn cơm, mẹ anh vừa nấu ăn trong bếp, vừa nói chuyện phiếm với anh ở phòng khách.
"Con có nghe nói không? Huyên Huyên ký hợp đồng với Châu thị rồi đấy."
Trần Triết thờ ơ hỏi lại: "Ai cơ?"
Mẹ Trần: "Huyên Huyên chứ ai, con quên rồi sao, Nhậm Huyên, hàng xóm của chúng ta hồi còn ở khu tập thể cũ ấy, hồi bé con suốt ngày bám lấy con bé, không chỉ hồi bé, mà cả lúc học cấp ba con cũng..."
Mẹ Trần thao thao bất tuyệt, không để ý rằng sắc mặt Trần Triết đã dần trở nên u ám.
Anh nhớ Nhậm Huyên.
Hoặc nói cách khác, anh chưa bao giờ quên cô.
Những ký ức về cô đã ăn sâu vào trong tâm trí anh, không thể quên, cũng không muốn quên.
Mẹ Trần nói một tràng, quay lại thấy Trần Triết đang ngẩn người, bà nhíu mày hỏi: "Con quên thật rồi à?"
Trần Triết ngẩng đầu lên, vẻ mặt u ám trên mặt anh giãn ra một chút: "Vâng."
Mẹ Trần tỏ vẻ không thể tin được: "Sao lại quên được chứ? Hồi đó Huyên Huyên đối xử tốt với con lắm mà, hồi đó con còn nói lớn lên sẽ cưới Huyên Huyên nữa."
Trần Triết: "Lời trẻ con mẹ cũng tin sao?"
Nói xong, Trần Triết cất điện thoại đi, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Vặn vòi nước, dòng nước chảy khá mạnh.
Mẹ Trần đứng ngoài thở dài: "Hầy, nói ra thì con bé Huyên Huyên cũng đáng thương thật đấy, gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ con bé đã trưởng thành hơn những đứa trẻ khác, mấy năm trước vất vả lắm mới lấy được chồng, nghe nói chồng con bé cũng được lắm, là một ngôi sao lớn, nhưng hôm qua mẹ nghe nói người đàn ông đó đối xử với con bé không tốt..."
Trần Triết cúi đầu rửa tay, ánh mắt tối sầm lại.
Tốt hay không tốt, đều là lựa chọn của cô ấy.
Lúc ăn tối, chủ đề của mẹ Trần vẫn xoay quanh Nhậm Huyên.
Dù sao cũng là cô bé mà ba chứng kiến lớn lên từ nhỏ, biết cô ấy sống không tốt, nói không đau lòng là giả.
Hơn nữa, trước khi Nhậm Huyên kết hôn, thỉnh thoảng cô vẫn đến thăm bà, tình cảm này không phải mối quan hệ xã giao nào có thể sánh bằng.
Mẹ Trần cứ nói mãi, Trần Triết chỉ im lặng ăn cơm.
Mẹ Trần nói một hồi mà không nhận được phản hồi nào, bà trừng mắt nhìn Trần Triết: "Mẹ đang nói chuyện với con đấy."
Trần Triết ngẩng đầu lên: "Mẹ, con nghe thấy rồi."
Mẹ Trần: "Mẹ không tin là con quên Huyên Huyên."
Trần Triết nhếch mép, uống một ngụm nước trái cây: "Vâng, con không quên."
Nghe thấy Trần Triết nói không quên, mẹ Trần tỏ vẻ rất vui mừng, bà gắp thức ăn cho anh, nói: "Vậy con giúp Huyên Huyên ở công ty đi, cái nghề đó không dễ làm đâu, mẹ nghe nói lúc nào cũng có quy tắc ngầm, con bảo vệ con bé một chút, để con bé khỏi bị thiệt, còn có cả tài nguyên nữa..."
Trần Triết: "Mẹ."
Mẹ Trần bị cắt ngang, hơi không vui: "Sao? Con không muốn à?"
Trần Triết đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: "Mẹ, đây không phải là chuyện con muốn hay không muốn, bây giờ cô ấy đã có chồng, hơn nữa mẹ cũng nói rồi, quan hệ giữa cô ấy và chồng không tốt, nếu bây giờ con nhảy vào giúp cô ấy, chuyện này mà đến tai chồng cô ấy, mẹ nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào."
Mẹ Trần nghẹn lời, nhíu mày nói: "Chuyện này mẹ đúng là chưa nghĩ đến."
Trần Triết lại cầm đũa lên: "Giới giải trí rất phức tạp, không đơn giản như mẹ thấy đâu."
Mẹ Trần: "Một chút việc nhỏ cũng không giúp được sao?"
Trần Triết lạnh lùng cảnh cáo: "Mẹ."
Mẹ Trần, "Con cũng quá nhẫn tâm rồi đấy, dù không nể mặt hai nhà từng là hàng xóm, cũng phải nể mặt Huyên Huyên từ nhỏ đã thương con như vậy chứ, chỉ cần một chút..."
Mẹ Trần chưa nói hết câu, Trần Triết đã lạnh nhạt cắt ngang: "Mỗi người một số phận."