Ngày Châu Dị trở về nhà họ Châu, tuyết rơi đầy trời.
Anh mặc một bộ đồ thể thao mỏng manh đã bạc màu, mím chặt môi, ánh mắt trong veo nhưng lại ẩn chứa vài phần u ám, không hề hòa hợp với ngôi nhà này.
Anh được quản gia dẫn vào cửa, ông nội Châu dẫn cả nhà ra đón anh.
"A Dị, hoan nghênh về nhà."
Ông nội Châu ôm chặt anh vào lòng, ánh mắt đầy vẻ từ ái, trịnh trọng tuyên bố thân phận của anh trước mặt mọi người, rồi lại ôm lấy vai anh, gọi anh là "cháu ngoan".
Giữa mùa đông lạnh giá, anh lại mặc đồ mỏng manh, lẽ ra phải lạnh đến thấu xương, nhưng không hiểu sao, trên trán và mũi anh lại lấm tấm mồ hôi.
Ngày đầu tiên trở về nhà họ Châu, mọi người đều rất hòa nhã với anh.
Ông nội Châu lần lượt giới thiệu người nhà họ Châu cho anh, từ bố anh, mẹ kế, anh trai, em gái cùng cha khác mẹ, cho đến một cô bé được nhà họ Châu nuôi dưỡng.
Châu Dị từ nhỏ đã phải sống nương nhờ người khác, lại thường xuyên bị đánh đập, nên anh rất giỏi phân biệt đâu là thật lòng, đâu là giả tạo.
Lời chào đón của tất cả mọi người ở đây đều là giả.
Chỉ có lời chào đón của cô bé được nhà họ Châu nhận nuôi là thật.
Đôi mắt cô bé sáng long lanh, đưa tay về phía anh, như thể nhìn thấy đồng loại, "Chào Châu Dị, tôi tên là Khương Nghênh."
Châu Dị mồ hôi lấm tấm trên trán, mặt căng thẳng, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô bé, "Chào, chào cậu."
Khương Nghênh, "Cậu bị nói lắp à?"
Châu Dị mặt đỏ bừng, "Không, không phải."
Châu Dị vừa dứt lời, Châu Kỳ đứng bên cạnh đã bật cười, "Nói lắp bắp thế kia rồi mà còn chối."
Châu Kỳ mặc chiếc váy công chúa, giọng nói cũng không hề nhỏ, khiến Châu Dị vốn đã lúng túng nay lại càng thêm bối rối.
Châu Dị ngượng ngùng muốn rút tay về, nhưng tay lại bị Khương Nghênh nắm chặt.
Khương Nghênh không nói gì, chỉ khi anh ngạc nhiên nhìn cô bé, cô bé mới mỉm cười, "Chào mừng cậu."
Châu Dị mím môi, "Cảm... cảm ơn."
Từ khoảnh khắc bước chân vào nhà họ Châu, Châu Dị đã biết cuộc sống sau này của mình sẽ như đi trên băng mỏng.
Từ nhỏ Ngô Tiệp đã gieo vào đầu anh không ít nỗi sợ về việc nhà họ Châu ghét bỏ anh. Ban đầu anh không tin, cho đến một lần, anh tận mắt chứng kiến Châu Hoài An và Ngô Tiệp cãi vã.
Châu Hoài An túm lấy cổ Ngô Tiệp, gằn giọng, "Lúc đầu không phải cô tự mình muốn sinh sao? Giờ thì cô oán trách ai?"
Ngô Tiệp nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống Châu Hoài An, "Tại sao lúc đó tôi lại sinh con? Là vì ông nói nhất định sẽ cưới tôi!!"
Châu Hoài An cười khẩy, "Là do cô ngu! Cái gì tôi nói cô cũng tin sao."
Ngô Tiệp mắt đỏ hoe, "Tôi sẽ giết Châu Dị."
Châu Hoài An cười lạnh, "Nhà tôi có con trai, có cả con gái, tôi cũng chẳng có chút tình cảm nào với nó, cô muốn giết thì cứ giết."
Châu Hoài An và Ngô Tiệp đều đang giận dữ, chẳng ai để ý đến Châu Dị đang co rúm người vì sợ hãi, đứng ngoài cửa.
Hôm đó, Châu Dị đã bỏ trốn.
Anh chạy trốn mất một tuần.
Anh sợ hãi đến tột cùng.
Châu Dị cứ nghĩ Ngô Tiệp sẽ tìm anh, nhưng một tuần sau, anh được một người tốt bụng đưa trở về bên cạnh bà ta, bà ta chỉ liếc qua anh một cái, thậm chí còn chẳng nhận ra anh đã biến mất suốt một tuần.
Trước sự lạnh nhạt của Ngô Tiệp, Châu Dị không biết nên buồn hay nên mừng.
Cứ thế, Châu Dị đã nhận thức rõ được vị trí của mình, học được cách sinh tồn, cố gắng tránh xa Ngô Tiệp, cũng như Châu Hoài An.
Anh chưa từng nghĩ rằng Châu Hoài An sẽ đưa anh về nhà họ Châu.
Mãi sau này anh mới biết, Châu Hoài An làm vậy chẳng qua cũng chỉ là vì áp lực từ dư luận.
Tháng đầu tiên khi vừa về nhà họ Châu, Lục Mạn trước mặt mọi người thì dịu dàng quan tâm anh, sau lưng thì lại lạnh nhạt hờ hững.
Bà ta không hề ngược đãi anh, chỉ là ánh mắt nhìn anh lúc nào cũng mang theo vẻ lạnh lùng.
Đặc biệt là mỗi khi ăn cơm, chỉ cần là món anh đã gắp, thì Lục Mạn, Châu Diên hay Châu Kỳ cũng không ai động đến nữa.
Thỉnh thoảng Khương Nghênh gắp, Châu Diên cũng sẽ dùng đũa chặn cô bé lại.
"Nghênh Nghênh à, bẩn lắm."
Mỗi lần như vậy, dù Khương Nghênh không phản bác, nhưng cô bé vẫn ăn miếng thức ăn vừa gắp, rồi lại cúi đầu, hai má phồng lên.
Khương Nghênh ở nhà họ Châu không có tiếng nói, không dám làm quá, đây đã là giới hạn của cô bé rồi.
Trong lòng Châu Dị không khỏi nhói đau khi chứng kiến tất cả.