Khương Nghênh nín thở, gương mặt cô đỏ bừng từ dái tai đến cổ.
Anh đang nói là anh thua sao?
Rõ ràng là đang nói anh... "cứng"... rồi...
Châu Dị nói xong, vùi mặt vào cổ cô, hôn hai cái, khàn giọng hỏi: “Vợ à, em còn tự đứng vững được không?"
Khương Nghênh hít một hơi thật sâu, trả lời bằng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Ừm."
Châu Dị: "Vậy anh buông tay ra nhé."
Khương Nghênh mím chặt môi: "Được."
Nói xong, Châu Dị buông tay ra, xoay người lại.
Gương mặt Khương Nghênh vẫn còn đỏ ửng, cô không dám quay đầu lại, cứ đứng đối diện với bức tường, tay nắm chặt vạt váy cưới.
Bên này, sau khi xoay người lại, Châu Dị liền đá vào mông Tần Trữ, Bùi Nghiêu và những người kia một cái.
Mấy người đàn ông bị đá thì xoay người lại chửi, Châu Dị lấy chiếc áo sơ mi bị xé rách trên giường mặc vào: "Tôi thua rồi, chấp nhận hình phạt."
Châu Dị thua người không thua thế.
Nói câu nhận thua mà trông vẫn oai phong lẫm liệt.
Bùi Nghiêu trêu chọc: "Châu Dị, ông nhận thua thì phải ra dáng nhận thua chứ?"
Châu Dị nhướng mày: "Nhận thua phải ra dáng thế nào?"
Bùi Nghiêu: "Ít nhất ông cũng phải cúi đầu nhận lỗi, nói năng nhẹ nhàng, khúm núm..."
Chưa đợi Bùi Nghiêu nói hết câu, Châu Dị đã đưa chân lên đá, khiến anh ta im bặt.
Cú đá này của Châu Dị dùng năm phần sức lực, không quá mạnh, nhưng cũng không quá nhẹ.
Rõ ràng là có ý đồ trả thù chuyện vừa rồi.
May mà Bùi Nghiêu nhanh nhẹn né được, chỉ bị đá trúng hông.
Nhưng dù vậy, anh ta vẫn cảm thấy đau: "Thật là nhẫn tâm, Châu Dị, tôi chỉ muốn ông xuống nước năn nỉ thôi, ông muốn phế luôn thận của tôi à?"
Châu Dị cười nhạt, xắn tay áo lên: "Bớt nói nhảm đi, nói đi, thua rồi phải chấp nhận hình phạt gì?"
Bùi Nghiêu trêu chọc: "Hình phạt gì cũng được à?"
Châu Dị: "Ngoại trừ không cho tôi động phòng hoa chúc."
Kỷ Trác nghe vậy liền cười khẩy: "Giỏi lắm."
Châu Dị liếc nhìn Kỷ Trác, nhếch mép cười: "Không còn cách nào khác, chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi."
Nói xong, Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh vẫn chưa quay lại, sau đó nhìn Tần Trữ, Bùi Nghiêu và những người kia, anh hất cằm, nháy mắt.
Đều là người trưởng thành rồi.
Chưa từng "ăn thịt", không có nghĩa là không hiểu chuyện nam nữ.
Hôm nay bọn họ làm vậy, mục đích chính là để khuấy động không khí.
Rõ ràng là bầu không khí lúc này đã được khuấy động đủ rồi.
Mấy người đàn ông nhìn thấy ánh mắt của Châu Dị liền hiểu ý, bọn họ nhìn nhau một cái, Tần Trữ mỉm cười nói: "Thế này đi, nể mặt ông động phòng hoa chúc, bọn tôi cũng không làm khó ông nữa, một trăm cái hít đất, coi như hình phạt vậy."
Nghe vậy, Châu Dị nheo mắt.
Một trăm cái hít đất?
Bùi Nghiêu cười nói nhỏ: "Lão Tần, hình phạt này của ông có hơi ác rồi đấy, giờ mà bắt Châu Dị hít đất một trăm cái, lát nữa lão ta còn sức đâu mà chống đẩy nữa?"
Tần Trữ: “A Dị, ông làm được không?”
Châu Dị nhìn hai người "song kiếm hợp bích", cười mắng: "Mẹ kiếp, tất nhiên là làm được."
Nói xong, Châu Dị chống hai tay xuống đất, hai chân dang ra: "Nào, đếm đi."
Châu Dị chỉ mất một phút ba mươi lăm giây để hoàn thành một trăm cái hít đất.
Làm xong, Châu Dị đứng dậy, Bùi Nghiêu giơ ngón tay cái lên với anh, sau đó tiến lại gần, nói thầm vào tai anh: "Châu Dị, tốc độ này của ông, Nghênh Nghênh chịu nổi không?"
Châu Dị quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng.
Bùi Nghiêu thấy vậy, liền lùi lại nửa bước: "Coi, coi như tôi chưa hỏi gì."
Vài phút sau, Tần Trữ, Bùi Nghiêu và những người kia rời đi, Châu Dị đi đến sau lưng Khương Nghênh, vòng tay qua eo cô, bàn tay thô ráp của anh lướt xuống dọc theo đường cong cơ thể cô, khàn giọng hỏi: “Vợ à, một phút ba mươi lăm giây hít đất một trăm cái, em chịu nổi không?”