Đối mặt với câu hỏi của Bùi Nghiêu, mặt Khúc Tích đỏ bừng.
Một lúc sau, cô nhìn anh, nói: "Giả vờ cái gì chứ."
Bùi Nghiêu khẽ cười: "Ừ, không giả vờ nữa."
(Lược bỏ 5000 chữ.)
Bên này Bùi Nghiêu đang "động phòng hoa chúc", thì Châu Dị và Tần Trữ ở khách sạn chỉ biết hút thuốc để cầm cự.
Bố mẹ Bùi vốn nói muốn đến giúp đỡ, nhưng hai người làm sao nỡ để bậc trưởng bối lớn tuổi như vậy thức khuya.
Tần Trữ dựa vào tường, gẩy tàn thuốc: "Ông nói xem, tên Bùi Nghiêu đó đang làm gì nhỉ?"
Châu Dị ngậm điếu thuốc, khẽ cười: "Ông nghĩ sao?"
Tần Trữ: "Gọi điện thoại hỏi thử xem."
Châu Dị trêu chọc: "Ông đang làm tổn thương lão ta hay là làm tổn thương chúng ta?"
Tần Trữ nghiêm mặt nói: "Lực là tương tác, tổn thương lẫn nhau thôi."
Nói vậy chứ cả hai cũng chẳng gọi cho Bùi Nghiêu. Hút xong điếu thuốc, họ lại bận rộn giám sát việc trang trí tiệc cưới.
Ngoài hai người họ ra, còn có hai người khác bận rộn không kém là Kỷ Trác và Nhiếp Chiêu.
Hai người "chủ trì" trong bếp, quyết định món ăn, nếm thử món ăn.
Nhìn món thứ n được dọn lên, Kỷ Trác lùi lại: "Tôi không ăn nữa, ai muốn ăn thì ăn."
Nhiếp Chiêu trêu chọc: "Mấy người đều là bạn bè, ông không ăn thì ai ăn? Hay là gọi Trần Triết đến?"
Kỷ Trác: "Trần Triết đang ở bên tổ chức tiệc cưới, nào có thời gian nếm thử món ăn."
Nhiếp Chiêu cười: "Dù sao tôi cũng không ăn, tôi chú trọng dưỡng sinh, hơn nữa, quan hệ của tôi với mấy người cũng bình thường thôi."
Kỷ Trác nghe vậy, nhìn anh ta: "Ông nói câu này không thấy cắn rứt lương tâm sao?"
Nhiếp Chiêu nhướng mày: "Có sao? Chẳng phải tôi đang nói sự thật à?"
Thời gian gấp rút, Kỷ Trác không có thời gian nói chuyện phiếm với anh ta, phẩy tay gọi hơn mười vệ sĩ đang canh giữ bên ngoài nhà bếp vào.
Các vệ sĩ xếp thành hàng trong bếp, Kỷ Trác đút hai tay vào túi quần, nói: "Mỗi người ăn một món, chọn ra món các cậu thích nhất."
Nói xong, anh dừng lại một chút, rồi bổ sung: "Chọn thêm vài món chua ngọt."
Kỷ Trác vừa dứt lời, Nhiếp Chiêu nhìn anh với vẻ mặt thích thú: "Cậu thích ăn chua ngọt à?"
Kỷ Trác nhìn lại Nhiếp Chiêu: "Tôi bị bệnh à?"
Nhiếp Chiêu nhìn anh từ trên xuống dưới: "Bệnh gì mà phải ăn chua ngọt?"
Kỷ Trác: "..."
Phải nói rằng, người nhà họ Châu ăn nói đều rất giỏi.
Vừa hèn vừa đểu.
Kỷ Trác bị Nhiếp Chiêu nói đến mức không còn gì để nói, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi: "Không phải tôi, là Khúc Tích thích."
Nhiếp Chiêu "chậc" một tiếng: "Hiểu rõ khẩu vị của Khúc Tích như vậy? Bùi Nghiêu biết không?"
Kỷ Trác nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không biết!! Là dì Huệ vừa gọi điện dặn dò tôi!!"
Thấy Kỷ Trác sắp bốc khói, Nhiếp Chiêu xoay người bỏ đi, vừa đi vừa nói: "Người chột dạ lúc nào giọng cũng to."
Kỷ Trác: "..."
Vào lúc nửa đêm, đáng lẽ phải là thời điểm ngủ say nhất, nhưng Vạn Hào lại sáng đèn rực rỡ.
Nhiếp Chiêu từ sảnh khách sạn đi ra ngoài hóng gió, vừa lúc gặp Cát Châu, Tiểu Cửu và những người khác.
Nhìn thấy Nhiếp Chiêu, Cát Châu cười chào hỏi anh ta trước.
Nhiếp Chiêu nhướng mày: "Mấy người đi đâu vậy?"
Cát Châu trả lời: "Đến căn hộ của Khúc Tích."
Nhiếp Chiêu tò mò: "Hửm?"
Cát Châu giải thích: "Chị dâu tôi dặn đi dặn lại, bảo Khúc Tích từng nói với chị ấy, sau này cô ấy mà cưới, nhất định phải dán chữ hỷ khắp đường mà cô ấy đi qua."
Nhiếp Chiêu khẽ cười: "Đã dán rồi à?"
Cát Châu gật đầu: "Dán rồi, còn nộp phạt trước nữa."
Nhiếp Chiêu: "Chị dâu cậu đối xử với Khúc Tích tốt thật."
Cát Châu: "Đương nhiên rồi, bạn thân mà, sâu sắc lắm!"
Sau một đêm nỗ lực của mọi người, đám cưới diễn ra đúng như dự kiến.
Sáng sớm, Khúc Tích vừa mở mắt ra đã bị Khương Nghênh kéo xuống lầu, nhét vào trong xe.
Khúc Tích mơ màng dựa vào người Khương Nghênh, Khương Nghênh một tay đỡ cằm cô, một tay ôm lấy vai cô: "Biết hôm nay kết hôn mà tối qua còn thức khuya?"
Khúc Tích bĩu môi, mí mắt sụp xuống: "Không phải lỗi của tôi, tôi cũng là nạn nhân."
Khương Nghênh cười nói, nhìn Cận Bạch đang lái xe: "Tiểu Bạch, lái xe đi."
Cận Bạch không quay đầu lại, giơ tay ra phía sau làm dấu "ok": "Rõ."
Nghe thấy giọng Cận Bạch, Khúc Tích bỗng ngồi thẳng dậy: "Tiểu Bạch, cậu về rồi à?"
Cận Bạch nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười đắc ý: "Thấy em có phải rất kích động không?"
Khúc Tích đưa tay chọc vào vai cậu ta: "Vu Chính đâu?"
Khúc Tích vừa dứt lời, Khương Nghênh liền kéo nhẹ vạt áo cô.
Khúc Tích hiểu ý, cười gượng chuyển chủ đề: "Nể tình cậu đến đón chị sớm như vậy, hôm nay chị nhất định sẽ lì xì cho cậu một phong bao lớn."