Lúc này, Bùi Nghiêu vừa tắm nước nóng ở nhà họ Khúc xong, anh ta mặc một bộ đồ ngủ của bố Khúc, run rẩy ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, uống trà gừng.
Nhìn ống quần xắn cao của Bùi Nghiêu, Khúc mẹ không nhịn được cười: "Hình như cậu mặc không vừa quần áo của chú nhỉ?"
Bùi Nghiêu: “Cũng được, rất, rất vừa.”
Khúc mẹ: “Thế kia mà còn vừa à?"
Bùi Nghiêu cười gượng, không dám trả lời.
Đùa chứ, đối với đàn ông, chiều cao và "chiều dài" là "bất khả xâm phạm".
Anh ta chưa cưới con gái người ta, mà đã dám nói bố vợ mình thấp sao?
Mẹ Khúc nói xong, nụ cười trên mặt bà biến mất: “Nghe nói công ty của Tích Tích là do cậu mua?”
Nhắc đến công ty của Khúc Tích, tim Bùi Nghiêu giật thót, anh ta không dám nói dối: "Vâng ạ."
Mẹ Khúc cầm cốc trà trên bàn trà lên, uống một ngụm, nói: "Chuyện này cậu làm không đúng."
Bùi Nghiêu cắn răng, không dám phản bác: "Vâng, dì nói đúng."
Khúc mẹ lại nói: "Tuy dì có thể hiểu được lý do, nhưng dì vẫn hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai."
Bùi Nghiêu: "Dì yên tâm, nhất định sẽ không có lần thứ hai."
Khúc mẹ đặt cốc trà xuống, nhìn Bùi Nghiêu: "Cuộc đời rất dài, hai đứa muốn cùng nhau đi hết quãng đường còn lại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì thời gian hai đứa ở bên nhau ít nhất cũng phải hơn bốn mươi năm."
Mẹ Khúc nói từng chữ, từng chữ một, giọng điệu bình tĩnh.
Nhưng càng như vậy, Bùi Nghiêu càng cảm thấy bất an.
Mẹ Khúc nói được một nửa, bà cố ý dừng lại, quan sát phản ứng của Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu cúi đầu tu một ngụm trà gừng: “Dì, dì nói đúng, dì nói tiếp đi ạ."
Mẹ Khúc: “Bốn mươi năm, so với tiền bạc, quyền lực, quan trọng hơn hết là phải trung thành với nhau.”
Bùi Nghiêu hít một hơi sâu: "Vâng ạ."
Khúc mẹ nhìn Bùi Nghiêu, nụ cười trên mặt đã biến mất: "Trung thành mà dì nói là chỉ sự trung thực, không chỉ trung thực trong tình cảm, mà còn phải trung thực trong cuộc sống, hai đứa là vợ chồng, muốn cùng nhau đi hết quãng đường còn lại, thì phải bàn bạc với nhau mọi chuyện, không được giấu diếm đối phương."
Bùi Nghiêu siết chặt cốc trà gừng: “Chuyện này đúng là con suy nghĩ chưa chu toàn.”
Khúc mẹ: "Hai đứa còn trẻ, thiếu sót là chuyện bình thường, biết sai rồi thì lần sau nhớ sửa."
Bùi Nghiêu: "Con nhất định sẽ sửa."
Thấy thái độ nhận lỗi của Bùi Nghiêu rất tốt, mẹ Khúc bớt giận, bà không “làm khó” anh ta nữa, chuyển chủ đề: "Ví dụ như chuyện lần này, dì biết cậu sợ con bé vụng về sẽ làm hỏng chuyện, cậu có thể nói thẳng với con bé, bảo con bé ở nhà không ra ngoài, như vậy con bé sẽ không nóng vội đi bán công ty, cậu bên kia cũng sẽ không gặp rắc rối."
Bùi Nghiêu mím chặt môi, gật đầu lia lịa.
Nói thật, Bùi Nghiêu thật sự không ngờ Khúc Tích lại làm đến mức này vì anh ta.
Mẹ Khúc nói xong, thấy Bùi Nghiêu đỏ mặt, bà quay đầu ra hiệu cho Khúc Tích.
Khúc Tích hiểu ý, nhìn Bùi Nghiêu: "Anh sốt rồi à?"
Bùi Nghiêu đứng dưới trời mưa gần nửa tiếng, lúc này đầu óc có chút choáng váng, vì thể diện nên anh ta cố nói: "Chắc không sao đâu."
Khúc Tích thấy vậy liền nhíu mày, đứng dậy, sờ trán anh ta: "Nóng thế này mà còn nói không sao?"
Bùi Nghiêu ngẩng đầu nhìn Khúc Tích, nhỏ giọng nói: "Hay là... anh về nhà trước nhé?"
Khúc Tích cúi đầu: "Anh thế này sao về được? Để em gọi bác sĩ gia đình cho anh."
Khúc Tích vừa dứt lời, Khúc mẹ liền ho khan hai tiếng: “Tích Tích, con đưa Bùi Nghiêu vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi, mẹ gọi điện thoại cho bác sĩ Lý.”