Châu Dị chú ý tới Khương Nghênh đang nhìn mình, nghiêng đầu, cúi đầu ghé sát vào tai cô cười nói:
“Em còn chưa tặng quà sinh nhật cho anh đâu, đừng cố trốn nợ nhé.”
Khương Nghênh: "..."
Tiểu Cửu quay tay lái và lái xe vào màn đêm.
Khương Nghênh mím chặt môi, tim đập nhanh mấy nhịp.
Chuẩn bị sẵn sàng và bất ngờ là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Vào đêm sinh nhật của Châu Dị, Khương Nghênh đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý từ trước mấy ngày nên hôm đó cô mới dám bạo dạn như vậy.
Nhưng đêm nay, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến cô bàng hoàng không biết phải làm sao.
Hơn bốn mươi phút sau, xe tới Châu Thị Media.
Tiểu Cửu tằng hắng vài tiếng rồi hỏi:
"Sếp Châu, tối nay vợ chồng anh có về không?"
Châu Dị véo đầu ngón tay của Khương Nghênh nói:
“Không về nữa.”
Tiểu Cửu:
"Vâng, thưa sếp.”
Châu Dị nói xong, mở cửa xuống xe, sau đó đứng ở ngoài xe đưa tay về phía Khương Nghênh:
"Vợ."
Khương Nghênh liếc nhìn Châu Dị, ánh mắt dồn về bàn tay anh đưa ra, dừng lại vài giây, sau đó đưa tay cho anh.
Dù là ngày lễ nhưng Châu Thị Media vẫn rực rỡ ánh đèn.
Châu Dị nắm tay Khương Nghênh đi vào công ty, khi nhân viên bảo vệ trực ban nhìn thấy hai người, cứ ngỡ như mình bị ảo giác.
Mãi đến khi hai người đến gần và nhân viên bảo vệ chắc chắn là mình nhìn thấy chính xác thì mới vội vàng đến chào họ.
"Sếp Châu, Trưởng phòng Khương.”
Sếp đến công ty vào sáng sớm ngày đầu năm mới, điều chưa từng xảy ra trước đây.
Người bảo vệ nở nụ cười, nhưng trong lòng lại hoảng sợ.
Anh lo mình có thể vô tình xúc phạm đến hai vị đại Phật này.
Châu Dị nhìn đối phương, vẻ mặt không có gì khác biệt:
"Đi nghỉ ngơi đi."
Nhân viên bảo vệ: “…”
Nghỉ ngơi đi?
Nhân viên bảo vệ không dám nói “vâng”, cũng không dám phản bác, chỉ có thể tiếp tục cười.
Đêm nay Châu Dị khá vui, thấy đối phương sợ mình, cười nói:
"Năm mới vui vẻ."
Nhân viên bảo vệ hãnh diện nói:
"Chúc mừng năm mới sếp."
Châu Dị:
“Hôm nay coi như cậu chưa từng nhìn thấy tôi và Trưởng phòng Khương nhé.”
Nhân viên bảo vệ:
"Vâng, vâng."
Châu Dị nói xong, nắm tay Khương Nghênh đi vào thang máy.
Khương Nghênh từ khi vào công ty vẫn chưa nói một lời, nhìn màn hình nhắc thang máy chậm rãi dâng lên, một số video clip cô xem hai ngày trước không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Càng nghĩ, Khương Nghênh càng bối rối.
Cô chợt nhận ra rằng lý thuyết và thực hành hoàn toàn không giống nhau.
Theo tiếng bíp của thang máy, hai người xuống thang máy, đi về phía trước vài bước, Châu Dị dừng lại, đứng trước văn phòng nhập mật khẩu của mình.
Tiếng mở khóa vang lên và cánh cửa mở ra.
Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh, cười nửa miệng:
"Vợ, nếu em muốn rút lui thì bây giờ vẫn còn kịp đó.”
Khương Nghênh thở dài:
"Em không muốn rút lui."
Châu Dị cười thật sâu:
"Ừ."
Châu Dị nói xong, giây tiếp theo, anh đưa Khương Nghênh vào cửa, tay trái đóng cửa lại, trực tiếp ấn Khương Nghênh vào cửa.
Khương Nghênh ngẩng đầu lên và nói:
"Châu Dị.”
Bàn tay của Châu Dị vốn đan xen với tay cô giờ đã đặt lên eo cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Châu Dị hiện lên một tia đểu giả:
“Anh đã cho em cơ hội để hối hận, nhưng em lại không nắm bắt được.”
Khương Nghênh tựa lưng vào khung cửa, thở đều đặn, nhếch môi nói:
"Không phải anh muốn ở trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn sao?"
Châu Dị cúi đầu trêu chọc:
"Xem em đã hoảng đến mức này rồi, thế này mà còn đòi ở cửa sổ thông trần.”
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị hạ giọng, cúi đầu, cọ sát vào môi Khương Nghênh dưới ánh trang:
“Chúng ta từng bước một từng bước một nhé.”
Châu Dị nói xong, bàn tay đặt trên eo thon của Khương Nghênh siết lại, ép cô áp vào người anh.
Khương Nghênh vô thức đặt tay lên ngực Châu Dị.
Châu Dị nhìn cô mỉm cười, giọng nói trầm thấp:
"Vợ, tay em nên đưa lên cao hơn hay hạ xuống?"
Khương Nghênh nhìn Châu Dị, nhìn vào ánh mắt trêu chọc của anh, đưa tay lên cổ anh.
Châu Dị cười cười hôn lên môi Khương Nghênh.
Ngay lúc vuốt ve vờn nhau, đầu ngón tay Châu Dị đặt trên eo Khương Nghênh bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
Khương Nghênh có thể nhận ra vài tai cô đã ửng đỏ.
Đối mặt với Khương Nghênh, với thái độ phục tùng và thậm chí còn ủng hộ, Châu Dị càng trở nên phóng túng hơn.
Khi cơ thể Khương Nghênh mềm nhũn, cô trượt xuống, Châu Dị một tay vòng qua eo cô, nâng cô lên.
Khương Nghênh hốc mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm Châu Dị mà không nói.
Châu Dị đến gần, âu yếm sờ chóp mũi cô:
"Không phải em đang muốn cho anh nếm mùi thấu đáo sao? Chỉ chút này thì còn chưa đủ để khai vị nữa.”
Châu Dị nói xong liền đưa một tay cởi cúc áo sơ mi của mình.
Sau khi chiếc áo sơ mi được cởi hoàn toàn, anh bế Khương Nghênh lên, đi đến bàn làm việc rồi đặt cô lên đó.
Khương Nghênh nhìn anh chằm chằm một lúc, thấy anh cởi khuy khuy măng sét rồi cuộn lên, lộ ra chiếc chuông buộc ở mắt cá chân cô, nở nụ cười mê hoặc, anh tháo chiếc chuông ra, lại đeo vào mắt cá chân cô.
Khi Châu Dị buộc chuông vào người Khương Nghênh, ngón chân của Khương Nghênh chạm vào thắt lưng da quanh eo anh.
Các ngón chân trắng và đai đen tạo thành sự tương phản rõ rệt.
Một sợi dây màu đỏ được thêm vào, trực tiếp nâng cao bầu không khí lên đến đỉnh điểm.
Buộc chuông xong, Châu Dị ngước mắt lên.
Gót chân Khương Nghênh lắc lư nhẹ, hai tay chống sau lưng, hơi ngửa cổ, nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng:
"Châu Dị, đây là quà sinh nhật muộn, anh cứ thoải mái, đừng ngại.”