Sau một tràng cười, Bùi Nghiêu hắng giọng: "Nếu đợi cậu gọi thì mọi chuyện đã xong xuôi rồi. Tôi đã đến bệnh viện, phòng bệnh cũng đã sắp xếp đâu vào đấy, phòng VIP luôn."
Châu Dị: “…”
Hai nhân viên đang đứng bên cạnh nghe Châu Dị gọi điện thoại: “…”
"Chưa bao giờ gặp trường hợp người nhà bệnh nhân lại biết trước tương lai thế này, đến bệnh viện đặt sẵn phòng VIP chờ người bệnh nhập viện luôn."
Xe cứu thương vừa đưa Châu Dị đi, trợ lý Trần liền theo sau.
Hai người chạm mắt, trợ lý Trần lên tiếng, gương mặt bầm tím trông đến tội: "Châu tổng, mặt tôi... có bị biến dạng không?"
Châu Dị nghiêm mặt nói: “Không, rất đẹp trai.”
Trợ lý Trần không tin: “Thật sao?”
Anh ta có cảm giác sống mũi mình đã bị lệch đi khi túi khí bung ra.
Châu Dị: “Thật.”
Nói xong, Châu Dị không nhìn trợ lý Trần nữa, trực tiếp nhắm mắt lại.
Trợ lý Trần đưa mắt quan sát xung quanh, nhận thấy các nhân viên y tế ngồi hai bên xe cứu thương đều đang mím môi nhịn cười.
Trợ lý Trần nghi ngờ hỏi: “Mọi người cười gì vậy?”
Một nhân viên y tế cười chảy nước mắt, vừa cười vừa nói: "Không có gì đâu, tôi vừa đọc được một tin tức hài hước quá."
Trợ lý Trần không tin: “Vậy tại sao bọn họ lại cười?”
Một nhân viên y tế khác đáp: “Cô ấy vừa chia sẻ tin tức hài hước đó cho chúng tôi.”
Trợ lý Trần quả thật bị túi khí làm cho choáng váng, đầu óc quay cuồng, nên mới dễ dàng bị họ đánh lừa như thế.
Không gian trong xe cứu thương vừa lắng xuống, Châu Dị bất ngờ bật cười.
Trợ lý Trần nghiêng đầu nhìn Châu Dị, dùng ánh mắt dò hỏi: “?”
Châu Dị thản nhiên nói: “Tôi đang cười chính mình.”
Trợ lý Trần: “Ồ.”
Cùng lúc ấy, Khương Nghênh vừa tắm rửa xong, liền gõ cửa phòng Cát Châu.
Cát Châu mặc một bộ đồ ngủ lụa màu xám caro ra mở cửa, cúc áo cài lung tung.
Khương Nghênh nhướng mày: “Cậu làm sao vậy?”
Cát Châu đưa tay lên vuốt vuốt tóc, dựa vào khung cửa nói: “Nói ra thì dài dòng lắm.”
Khương Nghênh khẽ cười: “Ngủ không ngon à?”
Cát Châu ngoái đầu nhìn quanh, không thấy Tiểu Cửu đâu, bèn tiến sát lại gần Khương Nghênh, hạ giọng thì thầm: "Chị ơi, chị có bao giờ thấy hai người đàn ông ngủ chung giường mà còn phải phân chia ranh giới rõ ràng chưa?"
Nghe Cát Châu nói vậy, Khương Nghênh không nhịn được cười: “Tiểu Cửu phân chia ranh giới với cậu?”
Cát Châu buông một câu cảm thán: "Ý thức cảnh giác cao thật đấy."
Khương Nghênh khẽ cười, đáp: "Ừ, đúng là nên cẩn thận một chút, thời buổi này con gái đã không an toàn, con trai cũng chẳng khá hơn."
Cát Châu bất mãn phản bác: “Với võ công của anh ta, còn gì là không an toàn nữa?”
Khương Nghênh mỉm cười: "Tôi không hiểu suy nghĩ của Tiểu Cửu, nếu cậu thật sự muốn biết, sao không thử hỏi thẳng anh ấy?"
Cát Châu bĩu môi: "Tôi nào dám chứ? Tối qua trằn trọc mãi mới ngủ được, chỉ sợ chạm vào anh ấy thôi. Ai ngờ đang ngủ lơ mơ, trở mình lại vô tình gác chân lên người anh ấy, vừa mở mắt đã thấy anh Cửu lườm rồi."
Khương Nghênh: “Đáng đời.”
Cát Châu hạ giọng nói: “Chiếc giường đó vốn là của tôi.”
Khương Nghênh cười khẩy: “Nhịn một chút đi, nghĩ đến những điều tốt đẹp mà Tiểu Cửu đã làm cho cậu.”
Cát Châu cứng họng.
Đúng vậy, là bạn bè, Tiểu Cửu đối xử với cậu ta rất tốt.
Khương Nghênh vừa nói vừa mỉm cười bước vào phòng.
Dưới đất, Đoạn Sâm và hai thuộc hạ của anh ta vẫn đang ngủ.
Quả nhiên là chủ nào tớ nấy, ba người này gan to thật đấy, trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể ngủ ngon lành.
Khương Nghênh nghiêng đầu, nhướng cằm về phía Cát Châu.
Cát Châu hiểu ý, bước tới lay ba người đang ngủ say bằng chân.
Hai thuộc hạ tỉnh dậy trước, vừa mở mắt ra đã thấy Khương Nghênh và Cát Châu, nuốt nước bọt, không dám lên tiếng.
Cát Châu nhìn Đoạn Sâm đã đá ba cái mà vẫn không nhúc nhích, bèn ngồi xổm xuống, khẽ cười: “Anh bạn, anh tưởng đây là giường Simmons nhà anh à?”
Đoạn Sâm lẩm bẩm trong miệng, trở mình tiếp tục ngủ.
Thấy vậy, Cát Châu không nhịn được bật cười, dùng mu bàn tay vỗ vỗ vào mặt Đoạn Sâm.
Cát Châu vỗ không nhẹ, Đoạn Sâm nhíu mày, mở mắt ra.
Khương Nghênh: “Thả ba người bọn họ ra đi.”
Nghe vậy, Cát Châu cười đáp: “Vâng.”
Nói xong, Cát Châu cởi trói cho Đoạn Sâm trước, sau đó quay sang cởi trói cho hai người kia.
Vừa được cởi trói, Đoạn Sâm ngồi bật dậy, định vươn vai cho khuây khỏa thì cơn đau nhói ở cổ ập đến khiến anh ta khựng lại.
Đoạn Sâm hít vào một hơi: “Mẹ kiếp, vẹo cổ rồi.”
Cát Châu cười trêu chọc: “Ngủ nghiêng trên sàn nhà cả đêm, không vẹo cổ mới lạ, tưởng đang ngủ trên giường Simmons chắc?”
Tối qua Đoạn Sâm đã hận Cát Châu đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này căn bản không thèm để ý đến cậu ta, nghiêng đầu nhìn Khương Nghênh:"Cuối cùng cũng chịu tin tôi rồi à?"
Khương Nghênh liếc nhìn Đoạn Sâm: “Không tin.”
Đoạn Sâm: “Vậy tại sao cô lại thả tôi ra?”
Khương Nghênh bước đến ngồi xuống ghế sofa, nét mặt lạnh lùng khó đoán: "Nếu anh thích bị trói như vậy, tôi cũng có thể cho người trói anh lại."
Đoạn Sâm: “…”
Thấy Đoạn Sâm á khẩu, Khương Nghênh khẽ cười, nói: "Nhiếp Chiêu bảo ông ba Châu có phần kiêng dè nhà anh, tôi muốn biết là kiêng dè chuyện gì?"
Nghe Khương Nghênh hỏi vậy, Đoạn Sâm lộ vẻ mặt cảnh giác: “Cô hỏi điều này để làm gì?”
Khương Nghênh mỉm cười, thẳng thắn nói: “Lợi dụng anh.”