"Khương Nghênh, cô thật may mắn."
"Cô rất may khi gặp được người như Châu Dị."
Khương Nghênh:
"Vu Chính."
Giọng Vu Chính có chút uể oải:
“Ừ.”
Khương Nghênh bình thản nói:
"Cận Bạch và bà nội ở ngay cạnh nhà anh. Anh yên tâm, bà nội rất tốt bụng, sẽ không nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ đâu."
Vu Chính thở gấp và im lặng.
Khương Nghênh cầm điện thoại, cau mày, vài giây sau, cô cúp điện thoại, bấm số của Cận Bạch.
Khi nhận được điện thoại của Khương Nghênh, Cận Bạch đang mặc tạp dề cùng bà Cận làm há cảo trong bếp.
Cận Bạch nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nghiêng người tới trước tủ lấy điện thoại, nhìn tin nhắn nhắc nhở cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại, mỉm cười nhấn nút trả lời:
“Chị Khương Nghênh, năm mới vui vẻ.”
Khương Nghênh đáp:
"Năm mới vui vẻ."
Khương Nghênh nói xong lại nói:
"Cận Bạch, cậu giúp tôi một việc."
Cận Bạch nghĩ rằng cô đang nhờ anh điều tra chuyện gì, bèn nhướng mày:
" Nhất định phải là hôm nay sao?"
Khương Nghênh nghe được ý tứ trong lời nói của Cận Bạch, bèn trả lời:
“Tôi không điều tra gì cả, mà nhờ cậu sang nhà bên cạnh thăm Vu Chính.”
Cận Bạch nghe vậy có chút không hiểu:
"Thăm anh ta làm gì?”
Khương Nghênh thành thật nói:
"Cận Bạch, thật ra Vu Chính là bạn của tôi, anh ấy mắc phải hội chứng thèm tiếp xúc da thịt, anh ấy vừa mới chuyện với tôi, nghe giọng nói có lẽ là đang ốm rồi.”
Cận Bạch: "..."
Cận Bạch ngạc nhiên khi Vu Chính và Khương Nghênh là bạn bè, anh rất ngạc nhiên khi Vu Chính, một bác sĩ tâm thần, lại thực sự mắc bệnh tâm lý.
Cận Bạch sửng sốt một lát, sau đó lấy tay dính đầy bột mì gãi tóc:
“Vậy làm sao chữa khỏi bệnh?”
Khương Nghênh nghiêm túc nói:
“Ôm anh ấy nói vài câu an ủi.”
Cận Bạch: "..."
Khương Nghênh thở dài:
"Cận Bạch, cậu yên tâm, Vu Chính không phải Cố Minh."
Cận Bạch nghe vậy, có chút lúng túng nói:
"Ồ, em không nghĩ đến chuyện đó."
Nói xong, Cận Bạch giải thích ngắn gọn với bà nội Cận, cúp điện thoại, đi ra ngoài gõ cửa phòng Vu Chính ở phía đối diện.
Sau khi gõ cửa vài lần, Vu Chính từ bên trong mở cửa ra.
Cận Bạch nhìn Vu Chính đang quấn chăn như cái bánh ú, sờ sờ chóp mũi, vẻ mặt không tự nhiên nói:
"Ừm, chị Khương Nghênh nói anh ốm?"
Vu Chính:
"Không có."
Cận Bạch bĩu môi:
"Không ốm mà sao anh lại quấn chăn như thế này trong khi trong nhà có máy sưởi?”
Hình ảnh luôn dịu dàng và tao nhã của Vu Chính vào lúc này đã không còn tồn tại nữa, anh thờ ơ nói:
“Cậu không cần quan tâm.”
Nói xong, Vu Chính đưa tay đóng cửa lại.
Khi Cận Bạch thấy anh đang định đóng cửa lại, một mẩu tin tức được phát trên TV cách đây không lâu đột nhiên hiện lên trong đầu anh, một bệnh nhân trầm cảm đã nhảy từ một tòa nhà cao tầng xuống đất tự tử.
Cận Bạch hoảng sợ, tay mắt lanh lẹ lách cửa chui vào.
Tục ngữ nói rất đúng, ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết.
Cận Bạch không biết hội chứng thèm tiếp xúc da thịt là gì, nhưng anh lo lắng nếu hôm nay Vu Chính chết vì không được chăm sóc tử tế thì anh sẽ phạm tội lớn.
Bởi vì Vu Chính bị bệnh nên động tác có chút chậm chạp, nên vừa khéo Cận Bạch tranh thủ được mà chui vào.
Cận Bạch bước vào. Khi cánh cửa đóng sầm lại, hai người nhìn nhau.
Cận Bạch xấu hổ cười:
"Ha ha, bác sĩ Vu."
Ánh mắt Vu Chính có chút lạnh lùng:
"Ra ngoài."
Cận Bạch nhìn Vu Chính cao hơn mình một cái đầu, sau đó lại nhìn khuôn mặt lãnh đạm của anh ta, nhớ đến chuyện Khương Nghênh bảo với anh là cần ôm Vu Chính, khóe môi anh không khỏi co giật.
Thế quái nào mà có thể ôm được chứ?
Ôm?
Hay ôm anh ấy như bế một công chúa?
Trong đầu Cận Bạch đang suy nghĩ lung tung thì Vu Chính đột nhiên nắm lấy cổ áo anh, kéo anh lại.
Cận Bạch sửng sốt, Vu Chính ôm anh, khàn giọng nói:
"Thay tôi cảm ơn Khương Nghênh."
Cận Bạch: Có liên quan gì đến tôi chứ?
Bên kia, sau khi Khương Nghênh cúp điện thoại, cô ngồi ở mép giường trầm tư.
Nghĩ đến lời Vu Chính, cô xoa ngón tay đang đeo chiếc nhẫn.
Tất nhiên cô biết những gì Vu Chính vừa nói đều là giả.
Những gì bệnh nhân tâm thần nói khi mắc bệnh thì hoàn toàn không có giá trị y học, cho dù là sự thật thì cô cũng sẽ không nghe.
Bởi vì cô biết rất rõ, sở dĩ cô kiên trì chữa khỏi bệnh không phải vì lo lắng chuyện cô và Châu Dị sẽ không thể hòa hợp bình thường khi quan hệ của họ tốt đẹp.
Mà cô lo lắng nếu một ngày mối quan hệ của họ tan vỡ, cô sẽ không thể đối mặt với nó như một người bình thường.
Khi một người bình thường đối mặt với một cuộc chia tay, cô ấy có thể chỉ khóc lóc, gây ồn ào rồi ngủ.
Nhưng còn cô, nếu lúc đó cô phát bệnh, có thể cô sẽ làm tổn thương chính mình hoặc Châu Dị.
Nếu nghiêm trọng hơn có thể khiến cả hai cùng tổn thương.
Bệnh nhân là bệnh nhân, bạn không thể có tâm lý mình gặp may mắn khi bây giờ bạn trông giống một người bình thường.
Bạn có biết tại sao việc người mắc bệnh tâm thần giết người khi họ bị bệnh không phải là vi phạm pháp luật không?
Bởi ngay cả pháp luật cũng biết rằng anh ta không thể nhận diện và kiểm soát hành vi của mình khi bị bệnh.
Khương Nghênh đang suy nghĩ, ánh sáng trong mắt cô dần dần tối đi.
Ngay lúc Khương Nghênh cảm thấy mình sắp chìm đắm trong cảm giác này thì một nụ hôn cực kỳ dịu dàng đột nhiên rơi xuống khóe môi cô.
Khương Nghênh nhanh chóng lấy lại tinh thần, không biết từ lúc nào Châu Dị đã nghiêng người tới trước mặt cô, đôi mắt hoa đào nở nụ cười, giọng nói đầy lôi cuốn:
“Vợ, nhìn anh, hít một hơi thật sâu.”