Một lúc sau, Châu Dị lạnh lùng nói:
"Có chuyện gì à?"
Đối phương nói:
"Tôi đang ở Bạch Thành."
Châu Dị nghe vậy, giọng nói trở nên trầm thấp:
"Sư thái muốn gì?"
Đối phương nói:
"Ta muốn gặp con, nhân tiện gặp Nghênh Nghênh."
Châu Dị cười giễu cợt:
"Sư thái Tĩnh Huệ, nếu bà có chuyện gì cần tôi giúp, có thể trực tiếp nói ra, chúng ta bớt cái trò tình nghĩa giả tạo này đi.”
Người gọi đến là Ngô Tiệp, ngoại trừ lần trước Châu Dị đưa Khương Nghênh đến gặp bà, hai người chưa từng có bất kỳ liên lạc riêng tư nào.
Nhiều năm qua, Châu Dị một mình lăn lộn ở Bạch Thành, bà chưa bao giờ quan tâm đến anh dù chỉ một chút.
Hôm nay bà đột nhiên gọi điện nói là đang ở Bạch Thành, Châu Dị chợt nghĩ đến một câu: Khác thường tức là có chuyện.
Châu Dị nói xong, Ngô Tiệp lại không trả lời.
Hai mẹ con trong điện thoại im lặng một lúc, Châu Dị cau mày nói:
“Nếu bà không có việc gì khác thì tôi cúp máy.”
Ngô Tiệp:
"Dị, mẹ có thể gặp con không?"
Châu Dị:
"Không được."
Châu Dị nói xong liền cúp điện thoại, không đợi Ngô Tiệp trả lời.
Khi Châu Dị trở lại phòng ngủ, Khương Nghênh tắm rửa xong vừa ra.
Hai người nhìn nhau, Khương Nghênh lau tóc ướt, hỏi:
“Anh nói với dì xong rồi à?”
Châu Dị giật mạnh cà vạt trên cổ: “Ừ.”
Khương Nghênh lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra sấy khô, đang sấy dở chợt nhiên tắt máy sấy tóc, quay đầu nhìn Châu Dị:
"Anh sao vậy?"
Châu Dị ban đầu cũng không cảm thấy có gì, nhưng khi Khương Nghênh hỏi, anh tự nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
Thấy vẻ mặt Châu Dị có gì đó không ổn, Khương Nghênh đặt máy sấy tóc xuống, bước đến gần anh vài bước:
"Dì có nói gì khó chịu không?"
Châu Dị mím đôi môi mỏng rồi nói:
"Không có."
Khương Nghênh cau mày:
"Công ty xảy ra chuyện gì sao?"
Châu Dị cúi đầu nhìn bộ dáng lo lắng của Khương Nghênh, bạnh quai hàm, không trả lời.
Khương Nghênh nhìn thấy vậy và nghĩ rằng anh mặc nhận.
"Chuyện của Châu Thị Media?"
Khương Nghênh hỏi.
Hỏi xong, không đợi Châu Dị trả lời, cô liền phủ nhận:
"Không thể nào, nếu công ty có vấn đề gì, Kiều Nam nhất định sẽ nhanh chóng liên lạc với em."
Khương Nghênh tự mình suy đoán:
"Có phải là chuyện của Năng Lượng Mới không?”
Châu Dị vẫn im lặng.
Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào Châu Dị một lúc, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu vết không vui trên gương mặt anh.
Một lúc sau, thấy Châu Dị không trả lời cũng không có phản ứng, cô tức giận nói:
“Nếu Năng Lượng Mới thực sự có chuyện thì anh cũng lo lắng, có chuyện thì anh và em cùng gánh vác, dù sao cũng là một dự án mới hoàn toàn, có chuyện cũng là bình thường.”
Khương Nghênh hiếm khi nói nhiều như vậy, mỗi câu, mỗi chữ đều giống như một chiếc lông vũ khuấy động tâm tư Châu Dị.
Nhìn đôi môi đỏ mọng của Khương Nghênh mở ra khép lại, Châu Dị đưa tay ôm Khương Nghênh vào lòng.
Khương Nghênh lẩm bẩm nói:
"Sao vậy?"
Châu Dị cúi đầu áp cằm vào vai Khương Nghênh:
"Vợ, sao em có thể tốt như vậy nhỉ?"
Khương Nghênh:
“Không phải việc của công ty sao?”
Châu Dị thở dài:
"Không phải."
Một hồi đắn đo, Khương Nghênh đưa tay ôm lấy Châu Dị.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Châu Dị nói:
"Không có việc gì, chỉ là chợt thấy trống trải.”
Châu Dị nói dối, Khương Nghênh biết nhưng không vạch trần.
Hai người ôm nhau một hồi, điện thoại trong túi Châu Dị lại vang lên.
Châu Dị tức giận định với tay tắt máy, Khương Nghênh thò tay vào túi áo vest và nhanh tay giành lấy điện thoại di động trước anh.
Nhìn dãy số xa lạ không lưu tên trên màn hình, Khương Nghênh cầm lên đưa ra trước mặt Châu Dị, cất giọng ấm áp hỏi:
"A lô! Ai vậy ạ?”