Khương Nghênh hít một hơi, mấp máy môi, không muốn dội gáo nước lạnh vào anh, nhưng có vài lời vẫn phải nói, "Nhỡ đâu không có thai thì..."
Đừng hy vọng quá nhiều.
Không hy vọng thì sẽ không thất vọng.
Châu Dị áp trán lên trán Khương Nghênh, hôn lên môi cô, hết lần này đến lần khác, khẳng định nói, "Chắc chắn là có thai."
Khương Nghênh, "..."
Ánh mắt của Châu Dị dịu dàng và trìu mến, trái tim Khương Nghênh bỗng rung động, đột nhiên... cô hy vọng rằng mình thật sự có thai.
Sau khi tiễn bác sĩ, vì nhà nghỉ còn việc phải làm nên Thorne không ở lại lâu.
Đến tám giờ, Châu Dị liền vội vàng mượn xe của Thorne, chạy thẳng đến hiệu thuốc.
Đây là lần đầu tiên Châu Dị mua que thử thai, nhìn mấy que thử thai mà nhân viên đưa ra, anh đưa tay kéo cổ áo, nhíu mày, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên quầy.
Mấy năm nay, ký kết những hợp đồng trăm triệu anh cũng chẳng hề đổi sắc, vậy mà lúc này... anh lại do dự.
Loại nào tốt hơn?
Loại nào thử chính xác hơn?
Nhân viên thấy anh do dự, liền mỉm cười hỏi, "Anh đã chọn được loại nào chưa ạ?"
Giọng Châu Dị trầm thấp, từ tính, "Lấy hết."
Cô nhân viên trẻ ngoài hai mươi tuổi, làm việc ở hiệu thuốc đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên cô gặp người mua que thử thai mà lại lấy hết tất cả các loại, suýt nữa thì cô đã nghĩ mình nghe nhầm.
"Lấy hết ạ? Anh chắc chứ?"
Châu Dị, "Chắc chắn."
Ra khỏi hiệu thuốc, Châu Dị xách một túi nhỏ que thử thai lên xe.
Vừa ngồi vào xe, đặt túi xuống, chuẩn bị khởi động máy thì cửa kính xe bỗng bị gõ từ bên ngoài.
Châu Dị nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa sổ xe, anh hơi sững người, sau đó lạnh lùng hạ cửa kính xuống.
Người đứng ngoài cửa sổ xe là Châu Kỳ.
Châu Kỳ ra ngoài mua đồ, vừa hay nhìn thấy Châu Dị.
Nếu không nghe Mạnh Nhuế nói Châu Dị và Khương Nghênh đến đây hưởng tuần trăng mật, có lẽ cô đã nghĩ mình hoa mắt. Nhưng sau khi biết Châu Dị đến Positano, vừa nhìn thấy anh, cô liền không kìm được mà chạy đến.
Đến khi hoàn hồn, nhớ lại chuyện cũ giữa mình và Châu Dị, cô nhận ra ánh mắt hai người đã chạm nhau.
Sắc mặt Châu Dị không chút gợn sóng, nhưng có thể thấy rõ là không được vui, "Có chuyện gì?"
Châu Kỳ nắm chặt thứ vừa mua trong tay, lí nhí gọi một tiếng "Anh hai".
Châu Kỳ nói xong, Châu Dị không đáp lại.
Hai người cứ thế nhìn nhau qua cửa kính xe trên đường phố ở nơi đất khách quê người.
Mười mấy giây sau, Châu Kỳ là người đầu hàng, mắt đỏ hoe, mếu máo nói, "Anh hai, Châu gia chỉ còn lại ba chúng ta..."
Châu Dị cau mày, "..."
Châu Kỳ dứt lời, thấy Châu Dị cau mày, vẻ mặt càng thêm tủi thân. Sợ anh nên cô không dám khóc thành tiếng, chỉ hít hít mũi: "Anh hai, em biết trước đây em đã sai, em cũng biết anh ghét em, nhưng mà..."
Châu Kỳ ấp úng mãi, cuối cùng vẫn không nói ra được lời còn lại.
Cô muốn nói dù sao chúng ta cũng là anh em ruột.
Khi vừa nhìn thấy anh trên đường phố ở nơi đất khách quê người, cô vẫn cảm thấy thân thiết.
Nhưng những lời này cô không thể nói ra.
Cô không còn là trẻ con nữa, cô biết có những tổn thương không thể nào xóa bỏ chỉ bằng vài lời nói cảm động.
Cuối cùng, Châu Kỳ nghẹn ngào im lặng, khoảng ba bốn giây sau, cô lấy một chiếc "túi phúc" nhàu nát từ trong túi ra, nhét vào tay Châu Dị.
Chưa để Châu Dị lên tiếng, Châu Kỳ đã nói trước, "Anh hai, chúc anh và chị dâu mãi mãi hạnh phúc."
Nói xong, Châu Kỳ đưa tay lau nước mắt, xoay người bỏ chạy.
Nhìn theo bóng lưng cô, Châu Dị cúi đầu nhìn chiếc "túi phúc" trong tay, đưa tay đang đặt trên vô lăng lên xoa mi tâm.