Nhưng cuộc đời là vậy, cậu càng sợ điều gì, thì điều đó càng xảy ra.
Đây gọi là gì nhỉ?
À, định luật Murphy.
Châu Dị dẫn Khương Nghênh đi qua một con đường nhỏ quanh co, để tránh gặp phải sự cố, anh định đi thẳng đến địa điểm cầu hôn.
Nhưng hai người chưa đến nơi đã bị một người làm vườn mặc đồng phục chặn đường.
Châu Dị nhìn một cái là nhận ra đối phương là trợ lý của Bùi Nghiêu, anh hít một hơi sâu, cố kiềm chế cơn giận: "Có chuyện gì?"
Đối phương: “Châu tổng, anh có muốn dẫn phu nhân đến đây ngắm hoa cúc nhỏ không?”
Châu Dị trầm giọng hỏi: “Nếu tôi nói không muốn?”
Đối phương lộ vẻ mặt khó xử, nhỏ giọng nói: “Châu tổng, anh vẫn nên dẫn phu nhân đến đó đi.”
Châu Dị: “…”
Việc sai lầm nhất mà Châu Dị từng làm trong đời, chính là giao chuyện cầu hôn quan trọng như vậy cho Bùi Nghiêu.
Thật không ngờ lại gập ghềnh đến thế này.
Châu Dị lạnh lùng, dẫn Khương Nghênh quay đầu lại dưới ánh mắt mong đợi của trợ lý.
Trợ lý đi theo sau hai người, âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn WeChat cho Bùi Nghiêu: Bùi tổng, hình như Châu tổng giận rồi.
Bùi Nghiêu: Can đảm đến đâu, thành công đến đấy, cố lên.
Trợ lý: Bùi tổng, em sợ mình không cố nổi!
Bùi Nghiêu: Cố lên, về sẽ được thăng chức trợ lý tổng giám đốc, tôi tin tưởng cậu.
Trợ lý: …
Thăng chức đến bất ngờ, nhưng rõ ràng, con đường thăng tiến không hề bằng phẳng.
Hơn mười phút sau, Châu Dị và Khương Nghênh đến vườn hoa cúc nhỏ.
Trợ lý đi theo phía sau, mồ hôi lạnh túa ra trên trán và lưng, nhưng cậu ta vẫn “cứng rắn” nói: “Châu tổng, Châu phu nhân, tôi thấy ý nghĩa của hoa cúc rất phù hợp với tình yêu của hai người, trong sáng, hạnh phúc và tình yêu chôn giấu sâu trong trái tim.”
Trợ lý trong lòng “run sợ”, nhưng trên mặt vẫn cười tươi như hoa.
Châu Dị liếc nhìn cậu ta, sắc mặt dịu đi một chút: “Ừ.”
Khương Nghênh cúi đầu nhìn hoa, cố nhịn cười.
Tất cả những ưu phiền trong lòng cô, giờ phút này đã tan biến hết.
Bảo vệ ở cổng, Khương Nghênh thật sự không nhận ra, nhưng người làm vườn này, cô lại nhớ rõ.
Trước đây cô đã từng tiếp xúc, là một trợ lý của Bùi Nghiêu.
Khương Nghênh cố ý cúi đầu, kìm nén nụ cười, khi ngẩng đầu lên, cô thản nhiên nói: “Ý nghĩa của hoa cúc nhỏ rất hay.”
Nghe thấy Khương Nghênh khen ngợi, trợ lý âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu ta cười nịnh nọt: “Những bông hoa cúc nhỏ này đều là do Châu tổng sắp xếp.”
Khương Nghênh: “Ừ.”
Cùng lúc đó, trong nhóm chat, tin nhắn “ting ting ting” liên tục.
Bùi Nghiêu: Hoa hồng không đủ! Làm sao bây giờ?!!
Tần Trữ: Mua thêm hoa hồng trắng.
Bùi Nghiêu: Được không?
Nhiếp Chiêu: Được, chỉ là cậu phải bỏ máu ra để nhuộm hoa thành màu đỏ.
Bùi Nghiêu: …
Hoa đã đặt trước, lại xảy ra vấn đề vào lúc này.
Bùi Nghiêu đau đầu một lúc, sau đó gửi một tin nhắn thoại vào nhóm: Tôi nhớ trên phim ảnh người ta cầu hôn lãng mạn lắm mà, sang trọng lắm, sao đến lượt Châu Dị lại thành ra thế này? Chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa hiện thực và phim ảnh?
Tin nhắn của Bùi Nghiêu vừa gửi đi, Kỷ Trác cũng trả lời bằng tin nhắn thoại: Cậu có nghĩ đến khả năng, đây không phải là khoảng cách giữa hiện thực và phim truyền hình, mà chỉ là do Châu Dị “nhờ nhầm người” thôi.
Bùi Nghiêu: Ông đang ám chỉ ai đấy?
Tần Trữ: Đừng nói nhảm nữa, còn thiếu bao nhiêu hoa hồng?
Bùi Nghiêu: Không nhiều, chín nghìn hai trăm mười ba bông.