Khương Nghênh nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó giả vờ bình thản nói:
"Đã muộn rồi, anh nên đi ngủ sớm đi."
Châu Dị nhận ra Khương Nghênh đang khẩn trương, bèn cười nhẹ nói:
"Anh còn chưa muốn ngủ."
Khương Nghênh:
“Em cúp máy đây.”
Châu Dị cố ý hạ thấp giọng nói: "Vợ."
Khương Nghênh: "..."
Châu Dị:
“Đã một ngày rồi, em không muốn nhìn thấy anh sao?”
Khương Nghênh mím môi, nói với vẻ hờ hững:
"Em không muốn."
Giọng nói của Châu Dị trầm thấp, cố ý dụ dỗ:
“Nhưng anh muốn.”
Khương Nghênh hít một hơi thật sâu và mím chặt môi thành một đường thẳng.
Châu Dị nói với giọng quyến rũ:
"Vợ, anh nhớ em cả ngày rồi, em không thấy có lỗi với anh à?"
Bàn tay đang cầm điện thoại của Khương Nghênh bỗng nhiên siết chặt.
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh không phản bác, lại tiếp tục khuyên nhủ:
“Vợ, năm phút gọi video thôi được không? Anh hứa, khi hết năm phút anh sẽ cúp máy."
Khương Nghênh cau mày, nhưng cô chưa kịp nói chuyện thì Châu Dị đã cúp máy, sau đó có cuộc gọi video truyền đến.
Nhìn trên màn hình hiện lên mời gọi video, Khương Nghênh do dự mấy giây, cuối cùng không nỡ cúp máy bèn hít sâu một hơi, ấn trả lời.
Video được kết nối và khuôn mặt phóng đãng của Châu Dị xuất hiện trên màn hình.
Khương Nghênh cởi dép, vén một góc chăn lên giường, cô dựa vào đầu giường, co chân lại, lên tiếng hỏi:
“Anh còn chưa ngủ à?”
Đôi môi mỏng Châu Dị cong lên:
"Anh không ngủ được."
Khương Nghênh lại hỏi:
"Cả ngày rồi, anh không mệt sao?"
Nụ cười của Châu Dị càng sâu hơn:
“Anh không mệt.”
Châu Dị đang nói, điện thoại trong tay vô tình rung lên, camera quét cơ bụng của anh.
Khương Nghênh liếc nhìn khung cảnh trong video, đôi mắt nheo lại trong giây lát và vẫn im lặng.
Châu Dị trong máy quay nửa người dựa vào đầu giường, áo ngủ lỏng lẻo trên người, thắt lưng không được buộc, từ xương quai xanh cho đến cơ bụng lộ ra hoàn toàn.
Thứ được che chắn duy nhất có lẽ là một chiếc quần đùi boxer đen có túi phồng phía dưới bụng dưới.
Khương Nghênh:
"Châu Dị."
Châu Dị trêu chọc:
“Anh đây.”
Khương Nghênh:
"Anh đang làm gì vậy?"
Châu Dị cười khàn khàn:
"Có lẽ là anh đang quyến… rũ em..."
Khương Nghênh khẽ mím môi, ánh mắt dừng lại ở phía dưới eo và bụng Châu Dị.
Phải thừa nhận rằng hình thể của Châu Dị quả thực rất ấn tượng.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Khương Nghênh bị nghiện ngay từ đầu.
Nhìn thấy trong mắt Khương Nghênh lóe lên tia sáng, Châu Dị đưa máy ảnh hướng lên trên, nhìn khuôn mặt của anh, anh nói với giọng đùa bỡn:
"Vợ, em thèm thuồng thân thể của anh rõ ràng như vậy nhỉ.”
Khương Nghênh mặt không đổi sắc:
"Thân hình anh rất đẹp.”
Châu Dị cười phóng túng:
"Em có thích không?"
Khương Nghênh:
“Cho dù em có thích anh đến đâu, em cũng sẽ không cho anh nhìn em tắm.”
Châu Dị không khỏi bật cười:
"Không có chỗ thương lượng?"
Khương Nghênh:
"Không có."
Châu Dị cười nhẹ:
"Em là kiểu người mình thì được mà người khác thì không à?"
Khương Nghênh đưa tay vén tóc ra sau tai, trầm giọng nói:
"Anh tự nguyện cho em xem mà."
Đôi mắt hoa đào của hiện lên ánh cười:
"Ừ, là anh tình nguyện."
Khương Nghênh im lặng.
Châu Dị nói xong, thấy Khương Nghênh không trả lời, anh nói đùa:
"Còn có cái khác cho em xem miễn phí, em có muốn xem không?”
Nghe Châu Dị nói vậy, Khương Nghênh chậm rãi gõ đầu ngón tay lên màn hình, hồi lâu, đôi môi đỏ mọng mấp máy:
"Châu Dị."
Châu Dị thấp giọng đáp: "Hả?"
Khương Nghênh:
“Anh quấy rối quá đi!”