Khúc Tích cúi đầu nhìn anh ta, đầu óc ong ong lên, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Một lúc sau, Khúc Tích đã bình tĩnh lại, nhưng tâm trạng rất phức tạp.
Phải nói thế nào nhỉ?
Vui buồn lẫn lộn, đủ mọi cung bậc cảm xúc.
Đều là người trưởng thành, không còn bốc đồng nữa, biết phải trái, sẽ không nổi giận ngay tại chỗ.
Hơn nữa, Khúc Tích cũng là người đã lăn lộn nhiều năm trong thương trường, biết những thủ đoạn tranh giành, cũng biết những bí mật kinh doanh, dù người thân thiết đến đâu cũng không thể nói..
Nhưng, cô xót cho công ty của mình!
Chỉ cần nghĩ đến công ty bị cô bán đi, trái tim cô đau nhói.
Thấy Khúc Tích im lặng hồi lâu, Bùi Nghiêu run run đưa hộp nhẫn ra: “Tích Tích.”
Khúc Tích hít một hơi thật sâu: “Cho em thời gian bình tĩnh lại đã.”
Nói xong, Khúc Tích xoay người, cầm áo khoác, nhanh chóng rời khỏi phòng riêng.
Vì đi quá vội vàng, khi đến cửa, cô còn vô tình đụng vào Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu quỳ không vững, người nghiêng ngả về một bên, cuối cùng bằng cách rất lúng túng mới giữ thăng bằng.
Khương Nghênh thấy vậy, vội vàng đuổi theo.
Vài phút sau, Khương Nghênh đuổi kịp Khúc Tích, kéo cô vào trong xe.
Khúc Tích ngồi ở ghế phụ, im lặng, ngẩn người một lúc, sau đó cô mấp máy môi: “Nghênh Nghênh, có nước không?”
Khương Nghênh xoay người, lấy một chai nước ở ghế sau, mở nắp chai, đưa cho Khúc Tích, cô nghiêm túc nói: “Xin lỗi.”
Khúc Tích nghe vậy, động tác đang uống nước liền dừng lại.
Khương Nghênh: “Tôi xin lỗi bà vì chuyện này.”
Khương Nghênh không vòng vo, cũng không nói lời thừa thãi.
Ví dụ như, tôi không biết bà sẽ bán công ty.
Hoặc là, tôi đã cân nhắc lợi hại rồi mới lựa chọn, cũng là vì bất đắc dĩ.
Sai là sai.
Dù có bao nhiêu lý do cũng là sai.
Ngay cả lời nói dối tốt đẹp, cũng là lời nói dối.
Khương Nghênh nói xong, Khúc Tích cầm chai nước lên uống, uống hai ngụm, cô hít một hơi thật sâu: “Tôi không trách bà.”
Khúc Tích nghiêng đầu, cười gượng gạo: “Bà cũng không ngờ tôi sẽ bán công ty vì Bùi Nghiêu.”
Bình thường cô là người thực dụng như vậy.
Hàng ngày miệng luôn nói vì tiền mà sống, vì tiền mà chết.
Không nói đến Khương Nghênh, ngay cả mẹ Khúc cũng không ngờ cô sẽ làm như vậy.
Bầu không khí trong xe trở nên ngột ngạt và gượng gạo.
Khúc Tích “tu ừng ực” uống hết nửa chai nước, cô vặn nắp chai, đưa tay vỗ vai Khương Nghênh, cố tỏ ra thoải mái, “Được rồi, đừng nghĩ nữa, đưa tôi về đi, để tôi về suy ngẫm lại cuộc đời.”
Nói xong, Khúc Tích lại bổ sung thêm một câu: “Đưa tôi về nhà mẹ.”
Khương Nghênh mím môi, trong lòng nặng trĩu: “Được.”
Khương Nghênh nói xong, xoay vô lăng, lái xe.
Khoảng bốn mươi phút sau, xe đến trước cổng biệt thự nhà họ Khúc.
Khúc Tích đẩy cửa xuống xe, Khương Nghênh cũng đi theo.
Khúc Tích quay đầu lại, khẽ cười: “Về đi, tôi không sao.”
Khương Nghênh: “Tôi nhìn bà vào nhà.”
Khúc Tích cười khẩy: “Làm như chúng ta là "les" vậy.”
Nói xong, Khúc Tích vẫy tay chào Khương Nghênh, sau đó xoay người đi vào nhà.
Khúc Tích vừa đi được hai bước, điện thoại di động trong túi cô đột nhiên đổ chuông.
Khúc Tích dừng lại, lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn, trên màn hình hiện lên thông báo tin nhắn WeChat của Thường Bác.
Thường Bác?
Khúc Tích ngạc nhiên, mở tin nhắn ra xem, cô sững người khi nhìn thấy nội dung tin nhắn.
Thường Bác nói: "Nghe nói bà bán công ty rồi à? Cuối cùng là Bùi Nghiêu mua đấy, nhưng có lẽ bà không biết, trước khi Bùi Nghiêu xuất hiện, Nghênh Nghênh đã bảo trợ lý liên lạc với một công ty, định giúp bà."
Sau khi xem xong tin nhắn của Thường Bác, Khúc Tích ngạc nhiên quay đầu lại.
Khương Nghênh nhìn đôi mắt đỏ hoe của Khúc Tích, ngạc nhiên: “Sao vậy?”