Có một loại trùng hợp gọi là "oan gia ngõ hẹp".
Có một loại không thể giải thích gọi là "dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được".
Kỷ Mẫn đang định giải thích thì Nhậm Huyên bị đạo diễn gọi đi.
Nhìn theo bóng lưng Nhậm Huyên rời đi, Kỷ Mẫn giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Thôi thì cứ coi như làm việc tốt vậy.
Kỷ Mẫn thở dài, quay sang nhìn Mã Lạc Dật đang hóng hớt bên cạnh.
Kỷ Mẫn véo mạnh vào chân mình, nghĩ rằng giải thích với Mã Lạc Dật cũng không có lỗi gì với Trần Triết, cô mỉm cười nói: "Mã Lạc Dật."
Mã Lạc Dật cười gượng gạo, giống như đang xem kịch bị bắt gặp: "Hề hề, hề hề hề."
Kỷ Mẫn: "Thực ra không phải như anh thấy đâu."
Mã Lạc Dật gật đầu: "Tôi hiểu, tôi hiểu."
Kỷ Mẫn: "Tôi thấy anh không hiểu lắm đâu, hay là tôi giải thích cho anh nhé."
Kỷ Mẫn bước lên nửa bước, định giải thích thì vẻ mặt Mã Lạc Dật như sợ rước họa vào thân, xoay người chạy mất dép.
Vừa chạy vừa lấp li.ếm: "Tôi, tôi hôm nay ăn phải đồ lạ, bụng dạ khó chịu, chúng, chúng ta nói chuyện sau nhé."
Nhìn Mã Lạc Dật chạy mất dạng, Kỷ Mẫn buồn bã, chán nản.
Chuyện tình cảm của cô thật sự đã định trước là lận đận trắc trở sao?
Những ngày tiếp theo trong đoàn phim, Kỷ Mẫn bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác thường.
Lúc cô đến đoàn phim, Bùi Nghiêu và Kỷ Trác chỉ dặn mọi người chăm sóc cô, nhưng không nói lý do cô đến đoàn phim.
Bây giờ bị Trần Triết làm cho một vố như vậy, mọi người đều tưởng cô đến vì anh ta.
Những nhân viên hậu trường ban đầu còn thỉnh thoảng nói chuyện với cô, bây giờ nhìn thấy cô đều nở nụ cười gượng gạo.
Tình trạng này kéo dài khoảng một tuần.
Cuối cùng, trong một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, Kỷ Mẫn không kìm nén được nữa, bùng nổ.
Cô chống hai tay lên bàn, nhìn Trần Triết đang lịch lãm trong bộ vest ngồi đối diện, nghiến răng nói: "Anh Trần Triết, em thấy chúng ta không cần phải diễn sâu như vậy."
Trần Triết cúi đầu, tao nhã cắt miếng bít tết trước mặt, sau đó lịch sự đưa sang cho Kỷ Mẫn, rồi lại lấy phần bít tết của cô để tiếp tục cắt. Anh ung dung nói: "Đóng phim thì phải nhập vai chứ, nếu không làm sao khán giả tin được?"
Kỷ Mẫn: "..."
Nếu không biết anh ta đang diễn kịch, cô đã thật sự tin rằng anh ta yêu mình rồi.
Trần Triết nói xong, thấy Kỷ Mẫn im lặng, liền ngẩng đầu lên nhìn cô, khẽ cười: "Sao vậy? Không chịu nổi nữa rồi à?"
Kỷ Mẫn không muốn dội gáo nước lạnh vào anh, nhưng nghĩ đến việc Nhậm Huyên vẫn dửng dưng trước màn kịch của họ suốt một tuần qua, cô cảm thấy cần phải nhắc nhở: "Anh Trần Triết, anh có thấy là chị Nhậm Huyên hình như không có phản ứng gì không?"
Trần Triết mỉm cười: "Sao em biết cô ấy không phản ứng?"
Kỷ Mẫn nói: "Em nhìn ra được mà. Chị ấy không những không để tâm đến sự xuất hiện của em, mà còn đối xử với em rất tốt."
Thử hỏi có người phụ nữ nào lại đối xử tốt với "cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt" của mình chứ?
Nghe Kỷ Mẫn nói vậy, nụ cười trên môi Trần Triết càng đậm hơn: "Em không hiểu đâu."
Kỷ Mẫn: "Anh chắc chắn là anh hiểu sao?"
Trần Triết ăn một miếng bít tết, nhấp một ngụm rượu vang, rồi trầm giọng nói: "Suốt một tuần qua, cô ấy không hề ngủ ngon."
Kỷ Mẫn ngạc nhiên: "Thật sao?"
Trần Triết nhướng mày: "Em không thấy quầng thâm dưới mắt cô ấy ngày càng rõ sao?"
Kỷ Mẫn ngơ ngác: "Em không để ý."
Trần Triết khẽ cười, đẩy bát súp kem nấm trước mặt về phía Kỷ Mẫn: "Ba ngày nữa có một vai phụ đóng máy, đến lúc đó em phối hợp ăn ý nhé, anh sẽ cố gắng thành công trong một lần."