Lục Vũ còn trẻ, tính khí nóng nảy.
Tuy đã trải qua không ít chuyện, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, gặp chuyện không biết linh hoạt, cũng không biết nhẫn nhịn.
Nhìn thấy anh ta “xù lông”, Tiểu Tam mím môi, định mắng nhưng cuối cùng chỉ nói: "Tôi nói gì sai sao? Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi."
Lục Vũ: "Tôi cần anh tốt cho à?"
Tiểu Tam nghẹn lời.
Lục Vũ liếc nhìn anh ta, vẫn còn tức giận: "Anh lo cho bản thân mình trước đi, suốt ngày ăn mặc lòe loẹt như con công xòe đuôi."
Tiểu Tam nghẹn họng.
Thấy anh ta không nói gì, Lục Vũ lại nói tiếp: "Anh lớn tuổi rồi, không có bạn gái, cũng không có bạn trai, chẳng lẽ anh có vấn đề về chuyện ấy sao?"
Tiểu Tam: "!!!"
Lục Vũ nói xong, không đợi Tiểu Tam nổi giận, liền nhìn anh ta với vẻ mặt chế giễu, rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Lục Vũ, Tiểu Tam tức giận, định đuổi theo đá anh ta vài cái, thì có một bảo vệ đến nói chuyện với anh ta: "Anh Tam, luật sư Tần bảo anh dẫn mấy người đến khách sạn dẹp loạn trước."
Tiểu Tam hậm hực: "Biết rồi."
Coi như cậu may mắn.
Bảo vệ nói xong, thấy Tiểu Tam đang tức giận, anh ta nhìn theo ánh mắt Tiểu Tam, cười hỏi: "Cãi nhau với Tiểu Lục à?"
Tiểu Tam cười lạnh: "Tôi đi cãi nhau với thằng nhóc lông còn chưa mọc đủ sao?"
Bảo vệ nhỏ giọng cười nói: "Anh Tam chơi lớn thật đấy, Tiểu Lục mới đến đây được bao lâu, mà anh đã biết cậu ta...'lông' có mọc đủ hay chưa rồi."
Nghe vậy, Tiểu Tam sững người một lúc, rồi hiểu ra, đá vào người đối phương: "Cút xéo!"
Vì Sầm Hảo mang thai, nên cô được nhà họ Tần nâng cấp từ đối tượng bảo vệ thành đối tượng trọng điểm.
Nói không ngoa, mỗi bước chân của cô, ông cụ Tần đều cho người giúp việc theo sát.
Sầm Hảo không quen, nhưng lại không muốn làm trái ý ông cụ Tần.
Sầm Hảo thường ngày không có ai để tâm sựu, hôm nay nhân lúc Khương Nghênh và Khúc Tích đều có mặt, cô vừa trang điểm vừa than thở.
"Thật đấy, quá đáng lắm, tôi làm gì cũng có người theo."
Khương Nghênh mỉm cười: "Gánh nặng của hạnh phúc."
Khúc Tích nhỏ giọng hỏi: "Cậu đi vệ sinh, họ cũng theo à?"
Sầm Hảo nghe vậy, quay đầu lại, vì quay quá nhanh nên chuyên viên trang điểm suýt chút nữa đã vẽ lệch đường kẻ mắt.
Chuyên viên trang điểm: "Tần phu nhân, cô đừng cử động."
Sầm Hảo đưa tay ra hiệu cho chuyên viên trang điểm dừng lại, nhẹ nhàng nói: "Cô đợi tôi một chút, tôi tám nốt đã."
Nói xong, cô nhìn Khúc Tích, gật đầu: "Đúng vậy, đi vệ sinh họ cũng đi theo, tôi ở bên trong, họ đứng canh ở ngoài cửa."
Khúc Tích nghe Sầm Hảo nói mà kinh ngạc, một lúc sau, cô giơ ngón tay cái lên với Sầm Hảo: "Tôi bái phục khả năng chịu đựng của cậu."
Nếu là cô, chắc chắn cô không chịu nổi.
Bình thường, khi cô đi vệ sinh mà bên ngoài có tiếng động, cô cũng sẽ thấy ảnh hưởng đến "lực hút" của bồn cầu, huống chi là có người đứng canh ở ngoài.
Sầm Hảo thở dài: "Giống như Nghênh Nghênh nói, gánh nặng của hạnh phúc."
Khương Nghênh mỉm cười: "Nếu cậu thấy không thoải mái, có thể nói với Tần Trữ, để anh ấy nói với ông nội Tần."
Sầm Hảo: "Cách này tôi không phải là chưa từng nghĩ đến, nhưng ông nội không nghe đâu, ông ấy còn trách Tần Trữ không chu đáo."
Khương Nghênh bật cười: "Vậy thì chịu thôi."
Đám cưới ở miền Bắc thường được tổ chức trước buổi trưa, nhà họ Sầm lại ở quá xa Bạch Thành, nên Sầm Hảo xuất giá từ nhà cũ của Tần gia, còn phòng tân hôn là biệt thự riêng của Tần Trữ.
Trang điểm xong, Sầm Hảo từ tầng ba đi xuống, bố mẹ Sầm đang nói chuyện với ông cụ Tần ở phòng khách tầng một.
Nhìn thấy Sầm Hảo, ông cụ Tần vội vàng đứng dậy, bảo người giúp việc đỡ Sầm Hảo.
Sầm Hảo hơi ngại ngùng: "Ông nội, cháu tự đi được."
Ông cụ Tần: "Ta biết cháu tự đi được, nhưng váy dài như vậy, nhỡ ngã thì sao?"
Nói xong, ông cụ Tần nhìn Khương Nghênh: "Nghênh Nghênh đừng đứng nữa, mau ngồi xuống."
Khương Nghênh mỉm cười: "Cảm ơn ông ạ."
Ông cụ Tần chống gậy, cảm thán: "Nhớ năm đó, A Dị, Tần Trữ và Bùi Nghiêu chỉ mới tí tuổi đầu, mấy đứa còn hay đánh nhau, ai ngờ mới đó mà mấy đứa nhóc này sắp làm bố rồi..."
Nói đến đây, mắt ông cụ Tần đỏ hoe, ông từ từ ngồi xuống: "Thời gian trôi nhanh quá, già rồi."