Ánh mắt Vu Chính nhìn cô lóe lên một tia sáng mơ hồ, anh đưa tay chỉnh lại cặp kính gọng vàng:
“Khương Nghênh, vấn đề này tôi không thể cho cô một câu trả lời chắc chắn được.”
Khương Nghênh: "..."
Vu Chính nói xong, nhìn thấy Khương Nghênh trầm mặc, anh dịu dàng cười nói:
"Anh ấy rất tốt với cô?”
Khương Nghênh thở dài thừa nhận:
"Đúng vậy."
Vu Chính:
“Tốt đến mức cô muốn thử bước về phía anh ấy mà đã rất lâu rồi cô không dám?”
Khương Nghênh mím môi, thẳng thắn thừa nhận:
"Đúng vậy."
Khương Nghênh không thể xác định liệu tình cảm của cô dành cho Châu Dị là tình yêu nhiều hơn, hay cảm thấy có lỗi nhiều hơn, hoặc là một cảm xúc nào đó.
Nhưng cô có thể khẳng định rằng nếu trên thế giới này cô phải yêu một ai đó thì người đó chắc chắn sẽ là Châu Dị.
Khi câu trả lời này hiện lên trong đầu, Khương Nghênh sửng sốt, và rồi cô hơi nhoẻn miệng cười.
Vu Chính có thể nhìn thấy toàn bộ mọi biến hóa trên gương mặt Khương Nghênh.
Ngòi bút cây viết rơi trên bệnh án tạo thành một vết gạch.
Phòng khám yên lặng mấy phút, Vu Chính lại lên tiếng:
"Khương Nghênh, thành thật mà nói, từ góc độ bác sĩ, tôi rất mong cô có thể yêu đương, kết hôn, sinh con một cách bình thường, nhưng từ góc độ một người bạn thì tôi hơi lo lắng một chút."
Khương Nghênh ngước mắt lên:
"Anh lo lắng điều gì?”
Vu Chính nói:
"Giai đoạn đầu cô đã tiến hành rất nhiều phương pháp chữa trị, hiệu quả thế nào cô cũng đã thấy rồi đó, tôi lo dù cô có cố gắng thế nào cũng sẽ vô ích."
Khương Nghênh cười nhẹ:
"Nếu vẫn chưa nỗ lực mà từ bỏ thì tôi không cam tâm.”
Khương Nghênh nói xong, cô dừng lại một chút và nói:
"Tôi muốn thử liệu pháp vật lý và giải mẫn cảm."
Vu Chính sững sờ vài giây, mỉm cười nói:
"Cô cũng đã thử cả hai phương pháp này rồi, tác dụng phụ của liệu pháp vật lý quá rõ ràng, còn đối với liệu pháp giải mẫn cảm, thành thật mà nói, nó lại quá tàn nhẫn với cô.”
Khương Nghênh nhìn xuống cốc nước trong tay cô, kiên định và bình thản, cô nói:
"Không sao đâu, anh ấy đã tiến về phía tôi chín mươi chín bước, tôi muốn vì anh ấy mà thử bước cuối cùng."
Khóe miệng Vu Chính mấp máy:
“Chỉ sợ bước này sẽ khó khăn.”
Vu Chính đã trò chuyện rất nhiều với Khương Nghênh và chủ đề về cơ bản đều xoay quanh Châu Dị.
Vu Chính tỏ ra rất quan tâm đến Châu Dị và thậm chí còn đề nghị gặp Châu Dị.
Khương Nghênh không đồng ý, đôi mắt cong lên, nụ cười dịu dàng hiếm có hiện lên trong đáy mắt:
"Đợi sau này có cơ hội đã, tôi không muốn anh ấy biết tôi đang điều trị."
Vu Chính nói: "Được."
Sau khi kết thúc trị liệu, Vu Chính đề xuất Khương Nghênh nên tiến hành điều trị giải mẫn cảm trước.
Liệu pháp giải mẫn cảm, nói một cách dễ hiểu, nó còn được gọi là tái hiện cảnh tượng.
Tái hiện lại cảnh tượng đáng sợ nhất chìm sâu trong trí nhớ của Khương Nghênh, từ nông đến sâu, rồi dần dần thích ứng với nó.
Khương Nghênh cũng từng điều trị theo cách này vài năm trước đây, nhưng cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.
Bởi vì cảnh tượng Khương Nghênh thấy sợ hãi và khó chịu nhất sâu thẳm trong lòng cô không chỉ là vụ tai nạn xe hơi mà còn là bầu không khí gia đình sau khi Khương Tân Viễn ngoại tình.
Tưởng chừng rất đơn giản nhưng những điều này đã ăn sâu vào trí nhớ của cô từ khi còn nhỏ và không dễ để cô chấp nhận chúng.
Khi rời khỏi phòng khám tâm lý của Vu Chính, anh đã đích thân tiễn cô.
Y tá tiếp đón Khương Nghênh bước vào cầm hồ sơ bệnh án đến trước Vu Chính, hạ giọng hỏi nhỏ:
"Bác sĩ Vu, cô Khương có thích ai rồi phải không?"
Vu Chính nói với nhiều ẩn ý:
“Đúng vậy, tôi còn tưởng cả đời cô ấy sẽ không bao giờ yêu người đàn ông nào.”
Cô y tá nói:
“Người được cô Khương thích có lẽ là người rất xuất sắc?”
Vu Chính nghe cô y tá nói cúi mắt nhìn cô, tháo kính ra lau rồi chậm rãi nói:
"Cô đi làm thủ tục thôi việc đi, ngày mai cô không cần quay lại đâu."
Cô y tá sửng sốt:
"Bác sĩ Vu, tôi..."
Vu Chính không trả lời, lại đeo kính vào rồi sải bước rời đi với vẻ mặt dịu dàng.
Khương Nghênh lái xe thẳng đến công ty sau khi ra khỏi phòng khám.
Vừa bước vào đã nghe thấy vài đồng nghiệp đang bàn tán xôn xao.
"Tai nạn y tế? Sao có thể như vậy được?"
“Giám đốc Phùng giàu như vậy, sao có thể đến phòng khám lậu?”
"Liệu anh ấy có đắc tội với ai rồi bị lụi không?”
Mọi người đang thảo luận, chợt có người nhìn thấy Khương Nghênh, vội vàng ho mấy tiếng nhắc nhở những người khác.
Những người ngồi lê đôi mách chợt ngồi thẳng lại, vẻ mặt xấu hổ rồi im lặng.
Giám đốc Phùng?
Phùng Hồng Hiên?
Đã chết? Tai nạn y tế?
Khương Nghênh nghi hoặc, nhưng không lộ ra trên mặt, giả vờ như không nghe thấy đi vào văn phòng.
Sau khi Khương Nghênh vào phòng làm việc pha cho mình một cốc cà phê, đang uống thì Kiều Nam gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào:
"Trưởng phòng Khương."
Khương Nghênh:
"Có chuyện gì à?"
Kiều Nam tài liệu trong tay xuống, nhìn Khương Nghênh và nói:
"Thực tập sinh được đào tạo cách đây không lâu đã ra mắt và chuẩn bị tổ chức họp báo, cần chúng ta hỗ trợ chuẩn bị."
Khương Nghênh khẽ mỉm cười:
"Được."
Khương Nghênh nói xong, do dự một lát rồi hỏi:
"Tiểu Kiều, cô có biết giám đốc Phùng đã gặp chuyện gì không?"
Kiều Nam trả lời:
"Em nghe nói là đến phòng khám tư khám bệnh, gặp tai nạn y tế, sĩ và xảy ra tai nạn y tế. Thuyên tắc khí nên gây suy tim cấp.”
Khương Nghênh:
"Thuyên tắc khí?"
Kiều Nam gật đầu:
“Đúng vậy, nghe xong thấy sợ quá.”
Kiều Nam nói xong, cong môi, đang định nói điều gì đó thì điện thoại di động được Khương Nghênh ném trên bàn chợt reo lên.
Khương Nghênh liếc nhìn màn hình điện thoại, nhìn thấy cuộc gọi đến của Khúc Tích, cô đưa tay với lấy, ấn nút trả lời:
"Tôi nghe đây Khúc Tích.”
Khúc Tích nói:
"Nghênh Nghênh, bà đang ở đâu? Thường Bác gặp chuyện ở phim trường rồi."