Bùi Nghiêu và Khúc Tích đứng đối diện nhau, căn phòng là một bãi chiến trường.
Chiếc áo khoác mà lẽ ra Bùi Nghiêu đang mặc bị ném xuống đất, khóe môi có một vết bầm nhỏ.
Khúc Tích đứng đối diện anh, gương mặt mếu máo như sắp khóc, bảo vệ em gái họ và cậu bạn trai của em gái họ đang học đại học của nhà mình.
Khương Nghênh thấy vậy chợt hiểu ra, quay đầu nháy mắt với Châu Dị.
Châu Dị hiểu ra ngay lập tức, hơi nhướng mày, trầm giọng cười nói:
“Chơi lớn rồi.”
Khương Nghênh nói:
"Cũng có phần của anh đó.”
Châu Dị nghe vậy mỉm cười, cũng không phản bác.
Nhìn thấy Khương Nghênh, giọng nói Khúc Tích run rẩy suýt phát khóc ra tiếng:
"Nghênh Nghênh."
Khương Nghênh liếc nhìn Khúc Tích nhưng không trả lời, cô bước đến nhặt quần áo của Bùi Nghiêu rồi quay người đưa cho anh.
Bùi Nghiêu đang tức giận, nhìn thấy Khương Nghênh đưa quần áo cho mình, bèn kiềm cơn giận và nói:
"Cảm ơn."
Khương Nghênh vẻ mặt thản nhiên, giọng nói đều đều, không có ý như đang xem trò cười, cũng không có ý đổ thêm dầu vào lửa:
"Anh ra ngoài với Châu Dị lấy lại bình tĩnh đi, đánh nhau cũng không giải quyết được vấn đề gì."
Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi chỉ vào cô bé mà Khúc Tích đang bảo vệ:
“Tôi hỏi lại cô lần nữa, cô có quen với tôi không?”
Cô bé run rẩy và trả lời với giọng run run:
"Tôi không quen anh ta. Tôi thực sự, thực sự không quen biết anh."
Bùi Nghiêu:
"Tôi..."
Trước khi Bùi Nghiêu có thể chửi rủa thêm bất kỳ lời nào nữa, Châu Dị đã đặt một tay lên vai anh và đẩy anh ra khỏi cửa.
Bùi Nghiêu tức giận:
"Châu Nhỏ!”
Châu Dị:
"Giữ cho tôi chút thể diện, vợ tôi đang nhìn!"
Bùi Nghiêu:
"Ông đây bị cắm sừng rồi!"
Châu Dị vỗ vỗ vai Bùi Nghiêu, nghiêm túc nói:
“Người ta nói cũng đúng, muốn sống yên ổn thì đầu phải có đồ bảo vệ.”
Bùi Nghiêu nghiêng đầu nhìn Châu Dị:
“Vậy ông có không?”
Châu Dị:
“Tôi không có.”
Bùi Nghiêu trừng mắt nhìn anh:
"Vậy tại sao tôi lại có?"
Châu Dị giọng trêu chọc:
"Đừng khó chịu, phong độ chút đi, chúng ta nói chuyện tử tế nào."
Khi Châu Dị và Bùi Nghiêu rời đi, Khương Nghênh nhìn Khúc Tích.
Đôi chân Khúc Tích bủn rủn, suýt chút nữa thì khuỵu xuống, cũng may Khương Nghênh nhanh tay, đưa tay đỡ cô.
Khương Nghênh đỡ Khúc Tích ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó, Khúc Tích ngẩng đầu mím môi nói:
"Suýt chút nữa thì bà đã không gặp được tôi rồi.”
Khương Nghênh quay người lấy một chai nước khoáng đưa cho cô, bảo cô uống để bình tĩnh lại:
“Không gặp thì không gặp, gặp được cũng là một gánh nặng."
Khương Nghênh nói xong, Khúc Tích uống mấy ngụm nước khoáng, bất bình nói:
"Ai ngờ đâu lại trùng hợp như vậy!"
Khương Nghênh:
“Đi đêm lắm có ngày gặp ma thôi.”
Khúc Tích:
“Nhưng mà gặp ma nhanh quá!”
Khúc Tích nói xong, cô hít một hơi thật sâu, nhìn em họ và cậu bạn trai đứng bên cạnh:
"Không sao đâu, hai đứa về trước đi!"
Em gái nhỏ mắt đỏ hoe hỏi:
"Chị, có chuyện gì vậy?"
Khúc Tích thực sự xấu hổ đến mức không dám nói ra sự thật nên trả lời:
"50 nghìn thì có thể xem như hôm nay không có chuyện gì xảy ra không?”
Cô em họ trợn mắt, khóe mắt càng ngày càng đỏ:
"Chị, đây là chuyện liên quan đến danh dự của em, 50 nghìn sao mà giải quyết được?”
Truyền thống tốt đẹp của nhà họ Khúc có hai điều cơ bản: Tham tiền và háo sắc.
Khúc Tích thấy em họ diễn quá nghiêm túc, đưa tay xoa xoa chân mày:
“Một trăm ngàn.”
Em họ nghẹn ngào nói:
“Chị, chuyện liên quan đến danh dự của em!”
Khúc Tích cố kiềm nỗi đau tiếc của:
“Vậy em ra giá đi. Danh dự của em đáng giá bao nhiêu? "
Em họ thôi không nức nở nữa:
"Năm trăm nghìn."
Khúc Tích tức giận cười nói:
"Năm trăm nghìn? Em lỡ mồm à? Hay là tai chị có vấn đề?”
Em họ chớp mắt với đôi mắt to ngấn nước nhìn cô:
“Chị, năm nay em vừa tròn hai mươi, danh dự thật sự rất quan trọng.”
Khúc Tích hỏi:
“Còn có thể thương lượng được không?”
Em họ nhìn cô với vẻ mặt trong sáng:
“Năm trăm nghìm, em bao hậu mãi.”
Khúc Tích: "Hả?"
Em họ trông có vẻ lương thiện vô hại:
“Em có thể nói với anh ấy thực ra là em đã phản bội anh ấy.”
Khúc Tích hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại chuyển tiền một cách dứt khoát.
Sau khi tiền đến, em họ không hề do dự, ôm bạn trai đi ra ngoài, đi được hai bước, cô không quên hôn gió với Khúc Tích:
“Chị, sau này mà có chuyện tốt như vậy thì chị cứ gọi em nhé!”
Khúc Tích nghiến răng nghiến lợi nói:
"Chị nhất định sẽ gọi em."
Khi trong phòng chỉ còn lại Khúc Tích và Khương Nghênh, vẻ mặt Khúc Tích đầy đau khổ:
"Năm trăm nghìn! Tôi thả lưới lâu như vậy, không những không kiếm được tiền mà còn bù thêm 500 nghìn!"
Nhìn vẻ mặt đau khổ của Khúc Tích, Khương Nghênh không khỏi bật cười:
"Sao bà không kiếm được tiền? Những hai tài khoản kiếm tiền còn gì? Thu nhập không tăng gấp đôi à?”
Khúc Tích hít sâu một hơi thật sâu và nói:
“Đừng nhắc tới nữa, hai ngày nay tôi đã thay đổi chiến lược, tôi muốn dùng thuyền to để bắt cá lớn, nên tuần trước tôi đã trả hết tiền cho anh ta rồi.”
Khúc Tích nói xong, cô tựa lưng vào ghế sô pha:
“Ai ngờ lưới vừa giăng thì mồi cũng mất, mất lưới thì mất lưới, vậy mà còn mất luôn cả mồi.”
Khúc Tích buồn bã khóc, cuối cùng đưa tay ra ôm Khương Nghênh.
Khương Nghênh bước đến, chỉ tay vào trán cô, đẩy cô ra sau:
“Đừng có õng ẹo nữa, Bùi Nghiêu không có ngốc đâu, bà trốn được ải này đã rồi tính tiếp.”
Lúc này, ở phòng bên cạnh.
Bùi Nghiêu ngậm một điếu thuốc, bực bội đi đi lại lại, nhìn Châu Dị và cất giọng hỏi với vẻ mặt khó tin:
"Những điều ông nói đều là thật chứ? Không lẽ Khúc Tích yêu tôi yêu đến mức điên cuồng như vậy sao?"