Có những thứ, dù có bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Ví dụ: Chân tình.
Mười mấy phút sau, Châu Dị và Khương Nghênh xuất hiện ở phòng riêng.
Có “bài học” từ buổi cầu hôn, lần này, mấy người đàn ông đều rất biết điều, chỉ nói những lời hay ý đẹp.
Chỉ thiếu điều treo “trăm năm hạnh phúc”, “sớm sinh quý tử” trên miệng.
Uống được ba vòng rượu, Châu Dị lặng lẽ nắm tay Khương Nghênh dưới gầm bàn.
Khương Nghênh khẽ cử động ngón tay, nghiêng đầu nhìn Châu Dị.
Châu Dị tay phải nắm tay cô, tay trái cầm đũa: “Em muốn ăn gì?”
Khương Nghênh cong môi: “Cá.”
Châu Dị: “Anh gắp cho em.”
Dịch vụ hậu mãi của Châu Dị luôn rất tốt, anh không chỉ gắp cá, mà còn nhặt xương cá cho cô.
Nhiếp Chiêu thấy vậy, "chậc" một tiếng, nhìn Kỷ Trác: "Biết lý do mình ế chưa?"
Kỷ Trác: "Tôi có thể giả vờ không biết không?"
Nhiếp Chiêu: “Nhát gan.”
Kỷ Trác nghe vậy liền dựa người ra sau, chống một tay lên bàn: "Ông là chó độc thân chính hiệu đương nhiên không sợ, chúng tôi đều là chó độc thân ẩn danh."
Nhiếp Chiêu chế nhạo: "Tôi nhớ có người từng nói muốn sống độc thân giống như tôi mà?"
Kỷ Trác: "Đúng vậy, mấy năm trước tôi thật sự nghĩ như vậy, nhưng mấy năm trước độc thân được gọi là quý tộc, bây giờ độc thân lại bị gọi là chó!"
Nhiếp Chiêu: “…”
Nhiếp Chiêu đang cạn lời, thì chuông điện thoại của Bùi Nghiêu bỗng vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh ta.
Bùi Nghiêu lấy điện thoại di động trong túi ra, liếc nhìn màn hình, sau đó nhấn nút nghe: “A lô, mẹ.”
Không nghe rõ mẹ Bùi nói gì ở đầu dây bên kia, nhưng có thể thấy sắc mặt Bùi Nghiêu sa sầm hẳn.
Một lúc sau, Bùi Nghiêu lạnh lùng nói: “Con biết rồi, con về ngay.”
Nói xong, Bùi Nghiêu cúp điện thoại, nhìn Châu Dị, nhướng cằm: "Phải đi rồi."
Châu Dị hiểu ngay: “Để Trần Triết đi cùng cậu.”
Bùi Nghiêu: “Được.”
Hai người nói chuyện bằng ánh mắt, chỉ có Trần Triết và Tần Trữ hiểu được.
Bùi Nghiêu nói xong, Trần Triết đứng dậy, cầm áo vest khoác lên tay: “Đi thôi.”
Bùi Nghiêu cười với mọi người: “Mọi người cứ ăn tiếp đi, hai chúng tôi đi trước.”
Nói xong, Bùi Nghiêu sải bước rời đi, thậm chí không thèm để ý đến Khúc Tích.
Sau khi Bùi Nghiêu đi, Bùi Văn Hiên nhíu mày hỏi Châu Dị: “Nghiêu Nghiêu vội vàng như vậy, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Châu Dị cười nhạt: “Chuyện nhỏ trong công ty thôi ạ.”
Đối với câu nói “chuyện nhỏ” của Châu Dị, Bùi Văn Hiên đương nhiên không tin.
Nếu là chuyện nhỏ, sao lại để Trần Triết đi cùng.
Nhưng Châu Dị rõ ràng không muốn nói, Bùi Văn Hiên cũng không tiện hỏi thêm.
Sau đó, mọi người “ngầm hiểu ý nhau”.
Không ai nói rõ, nhưng đều âm thầm “tăng tốc”.
Sau bữa cơm, Bùi Văn Hiên và Tô Dĩnh rời đi trước, Kỷ Trác và Nhiếp Chiêu thấy Châu Dị có chuyện muốn nói với Tần Trữ, nên cũng tìm cớ rời khỏi phòng riêng.
Đợi đến khi trong phòng riêng chỉ còn lại Châu Dị, Khương Nghênh, Tần Trữ và Khúc Tích, Khúc Tích là người đầu tiên không nhịn được, cô cau mày hỏi Châu Dị: “Rốt cuộc Bùi Nghiêu xảy ra chuyện gì?”
Châu Dị cong môi: “Chuyện nhỏ thôi.”
Khúc Tích: "Em không tin, rõ ràng chuyện này các anh đã bàn bạc từ trước, nếu là chuyện nhỏ, với năng lực của anh ấy, sao lại phải bàn bạc với anh từ trước?"
Châu Dị khẽ cười, nắm tay Khương Nghênh dưới gầm bàn, thản nhiên nói: “Khúc Tích, anh nói là nếu, nếu Bùi Nghiêu phá sản, em có còn ở bên cậu ấy không?”
Khúc Tích sững người: “Cái gì?”
Nụ cười trên mặt Châu Dị biến mất, anh nghiêm túc nói: “Nếu lão Bùi phá sản, còn nợ nần chồng chất, em có cần cậu ta nữa không?”