Khương Nghênh và Khúc Tích còn chưa kịp hoàn hồn thì Thường Bác đã nằm sõng soài dưới đất, ôm bụng, mồ hôi túa ra trên trán.
Người đá Thường Bác là Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu xuất hiện với áo sơ mi trắng xắn tay, quần tây đen, vẻ mặt lạnh lùng, u ám
Thường Bác nghiến răng nhìn Bùi Nghiêu, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, anh ta đột nhiên tỉnh táo lại.
Anh ta vừa làm gì vậy!!
Nếu không phải Bùi Nghiêu đá anh ta một cái, thì anh ta suýt nữa đã tự tay phá hủy tình bạn nhiều năm với Khương Nghênh.
Bùi Nghiêu không nhìn Khương Nghênh, cũng không nhìn Khúc Tích.
Thấy Thường Bác nhìn mình, anh tiến đến trước mặt Thường Bác, ngồi xổm xuống, giọng lạnh băng: "Anh bạn, bao nhiêu năm quen biết, sao phải làm vậy?"
Men rượu trong người Thường Bác đã hoàn toàn tan biến, sắc mặt anh trở nên khó coi.
Bùi Nghiêu thấy Thường Bác im lặng, cơn giận cũng nguôi ngoai phần nào. Anh hạ giọng, nói như trải lòng: "Tình cảm một khi đã lỡ là lỡ rồi. Muốn nói ra, sao lúc trước cậu không làm?"
Thường Bác: “…”
Nói xong, Bùi Nghiêu đưa tay về phía Thường Bác.
Thường Bác nghiến răng, nhưng không tỏ vẻ gì, nắm lấy tay Bùi Nghiêu đứng dậy: "Cảm ơn."
Bùi Nghiêu: “Uống rượu thì uống rượu, đừng làm bậy.”
Thường Bác hít một hơi thật sâu, không nói gì.
Sau khi đứng dậy, bình tĩnh lại một lúc, Thường Bác mới phát hiện ra Châu Dị đang đứng cách đó không xa.
Hôm nay Châu Dị mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ áo hơi hở, vẻ phóng khoáng bất cần đời trên người anh dù cách hai mét cũng có thể cảm nhận được.
Thường Bác nắm chặt tay, cảm giác xấu hổ như ngàn mũi dao đâm vào da thịt, xuyên thấu tận xương tủy.
Châu Dị nhìn chằm chằm Thường Bác một lúc, sau đó quay đầu nhìn vị quản lý cấp cao đi theo phía sau: “Có thuốc lá không?”
Nghe vậy, vị quản lý vội vàng lấy thuốc lá và bật lửa trong người ra đưa cho Châu Dị: “Châu tổng.”
Châu Dị nhận lấy, nói một tiếng “cảm ơn”, sau đó sải bước đến trước mặt Thường Bác, lấy một điếu thuốc đưa cho anh ta.
Thường Bác mím chặt môi nhận lấy: “Cảm ơn.”
Châu Dị cong môi cười, tự tay châm thuốc cho Thường Bác.
Thường Bác dùng bật lửa trên tay Châu Dị châm thuốc, rít một hơi thật sâu, giọng khản đặc: "Vừa rồi..."
Châu Dị cười một cách bất cần: “Tôi không nghe thấy gì cả.”
Châu Dị vừa dứt lời, Thường Bác sững sờ, nhìn anh không chớp mắt.
Châu Dị cất bật lửa và thuốc lá, mỉm cười với Thường Bác, rồi quay sang Khương Nghênh: "Vợ, em nói chuyện xong chưa?"
Khương Nghênh thản nhiên đáp: “Xong rồi.”
Châu Dị gật đầu, quay lại vỗ vai Thường Bác: "Muộn rồi, hôm khác hẹn tụ tập tiếp nhé."
Nói rồi, Châu Dị bước đến bên Khương Nghênh, nhẹ nhàng khoác vai cô, giọng trầm ấm pha chút vui vẻ: "Ăn no chưa?"
Khương Nghênh: “Cũng tạm.”
Châu Dị: “Có muốn ăn khuya không?”
Khương Nghênh: “Không ăn nữa.”
Châu Dị: “Ừ, được.”
Châu Dị và Khương Nghênh vừa nói chuyện, vừa đi ra ngoài.
Đi ngang qua vài vị quản lý cấp cao, Châu Dị dừng bước, trầm giọng nói: “Ngày mai nộp bản kế hoạch cho Trần Triết.”
Vài vị quản lý vội vàng đáp: “Vâng, Châu tổng.”
Nhìn theo bóng hai người khuất dần, Bùi Nghiêu liếc Khúc Tích và Thường Bác: "Về thôi, để tôi đưa hai người về."
Lúc này, Khúc Tích đã bị dọa cho choáng váng, đứng chết trân tại chỗ.
Một lúc lâu sau, Khúc Tích mới hoàn hồn: “Không, không cần đâu, em và Thường Bác bắt xe về.”
Bùi Nghiêu nhướng mày: “Hửm?”
Khúc Tích: “Em…”
Khúc Tích định giải thích thì nghe thấy Thường Bác lên tiếng: “Bà đi xe của Bùi tổng đi, tôi muốn đi bộ một mình.”
Thường Bác nói xong, không đợi Khúc Tích đáp lời, anh ta đã đi ra ngoài.
Khúc Tích cau mày, định đuổi theo Thường Bác, nhưng bị Bùi Nghiêu nắm lấy cổ tay.
Khúc Tích dừng bước, quay đầu nhìn Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu tiến về phía Khúc Tích, thấy cô ngây người nhìn mình, anh cúi xuống, ghé sát tai cô, giọng có chút hờn dỗi: "Cả tối nay em chỉ để ý đến người ta, còn anh thì... đến một cái liếc mắt em cũng chẳng thèm cho."
Khúc Tích nín thở.
Thấy phản ứng của Khúc Tích, Bùi Nghiêu cau mày: “Hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, chẳng lẽ em muốn quỵt nợ?”
Mặt Khúc Tích đỏ bừng: “Chẳng phải chúng ta vẫn chưa xác định quan hệ sao?”
Nghe Khúc Tích nói vậy, Bùi Nghiêu siết chặt cổ tay cô, một lúc sau mới khàn giọng hỏi: "Cần xác định thế nào nữa? Ăn xong rồi phủi tay bỏ đi à?"