Châu Dị kịp thời giảm tốc độ, định nói gì đó, Khương Nghênh liền đặt tay lên mu bàn tay anh, nhỏ giọng nói: “Em không sao.”
Châu Dị lại hỏi: “Chắc chắn chứ?"
Khương Nghênh: "Em biết mình đang làm gì."
Người ta thường nói, nếu bạn không ép bản thân một lần, thì sẽ không bao giờ biết giới hạn của mình ở đâu.
Nhưng rất nhiều lúc, lý do khiến con người ta quyết tâm ép bản thân, thường không phải vì bản thân, mà là vì những người yêu thương mình.
Nghe Khương Nghênh nói vậy, Châu Dị lái xe với tốc độ đều đặn.
Đi qua một con phố, trước mắt hai người là một công viên giải trí rộng lớn.
Khương Nghênh sững người, bất động.
Châu Dị một tay nắm vô lăng, một tay nắm lấy tay Khương Nghênh.
Giây phút bị nắm tay, Khương Nghênh run rẩy, hốc mắt cô đỏ hoe: “Châu Dị.”
Châu Dị không quay đầu nhìn Khương Nghênh, anh dịu dàng nhìn về phía trước, trầm giọng nói: “Vợ à, quá khứ của em giống như những bụi gai, anh không thể khiến chúng biến mất, điều duy nhất anh có thể làm, là phủ đầy hoa hồng lên những bụi gai đó.”
Châu Dị vừa dứt lời, Khương Nghênh cảm thấy trái tim mình ấm áp: “…”
Vài phút sau, Châu Dị dừng xe trước cổng công viên giải trí, anh nghiêng đầu nhìn Khương Nghênh, hỏi: “Muốn xuống đi dạo không?”
Khương Nghênh: “Được.”
Khương Nghênh vừa dứt lời, hai người liền xuống xe.
Khu vui chơi này được Châu Dị xây dựng trên nền mảnh đất cũ của nhà họ Khương, với thiết kế vô cùng mộng mơ, đầy nữ tính.
Màu sắc chủ đạo là trắng và hồng, kết hợp với các màu pastel.
Hai người nắm tay nhau đi đến cổng, một bảo vệ cao to, có gương mặt hài hước cúi đầu chào hỏi hai người.
“Châu tổng, phu nhân.”
Châu Dị cong môi: “Đã hoàn thành rồi à?”
Bảo vệ: “Đã hoàn thành rồi ạ.”
Châu Dị: “Ừ.”
Châu Dị nói xong, nhân lúc Khương Nghênh đang nhìn nơi khác, bảo vệ nhón chân, ghé sát tai anh, hạ giọng nói: “Châu tổng, đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Châu Dị nghe vậy, nghiêng đầu nhìn bảo vệ, nhướng mày: “?”
Thấy Châu Dị nhìn mình với ánh mắt dò hỏi, bảo vệ đưa tay chỉnh lại mũ, liên tục nháy mắt với anh.
Châu Dị càng nghi ngờ: “??”
Bảo vệ: “Anh hai, là em, Mã Lạc Dật.”
Châu Dị: “…”
Mã Lạc Dật, cậu em họ "ngốc nghếch" của Bùi Nghiêu.
Châu Dị nhìn Mã Lạc Dật, cười gượng, chưa kịp hỏi, thì Mã Lạc Dật đã tự giải thích, giọng nói cực nhỏ: “Anh em nói chuyện quan trọng thế này thì tất cả các khâu đều phải là người quen, người ngoài không đáng tin.”
Nghe thấy Mã Lạc Dật nói vậy, Châu Dị cười gằn: “Anh em cậu chu đáo thật đấy."
Mã Lạc Dật ưỡn ngực, tự hào nói: “Đương nhiên rồi, chúng ta đều là anh em cả mà, phải chu đáo chứ, em nói cho anh biết..."
Mã Lạc Dật vừa “mở đầu” câu chuyện, Châu Dị đã không để ý đến cậu ta nữa, anh vòng tay ôm eo Khương Nghênh, đi thẳng vào trong.
Mã Lạc Dật: “…”
Châu Dị và Khương Nghênh đi vào trong được vài bước, Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh: “Sao em lại thấy người bảo vệ lúc nãy quen quen?”
Châu Dị thản nhiên nói dối: “Có sao?”
Khương Nghênh: “Có.”
Châu Dị: “Chắc là mặt phổ thông thôi.”
Khương Nghênh mỉm cười: “Hơn nữa, em thấy khí chất của anh ta không giống bảo vệ.”
Châu Dị siết chặt eo Khương Nghênh, khéo léo chuyển chủ đề: “Vợ, chúng ta đến đó xem thử.”