Mấy giây sau, khóe môi Cát Châu hiện lên một nụ cười bất cần:
"Này, anh Cửu, khuya rồi sao anh không ngủ?"
Tiểu Cửu nhìn anh:
"Theo dõi cậu.”
Cát Châu mỉm cười, cúi đầu tiếp tục cài khuy ở cổ tay, sau khi cài xong, anh mặc chiếc áo khoác đang khoác trên tay, uể oải trả lời:
“Tôi có phải là cô gái mới lớn hay là cô vợ nhỏ đâu, anh cứ theo dõi tôi để làm gì?”
Tiểu Cửu:
"Cậu định đi chơi quyền Anh ngầm?”
Cát Châu không nói gì, nụ cười vẫn như vậy, nhưng ánh mắt lại chẳng hề có ý cười.
Thấy anh không lên tiếng, Tiểu Cửu cũng không lên tiếng, hai người im lặng trong vài phút.
Cuối cùng, Cát Châu không giữ được kiên nhẫn, đành chịu thua.
Nhìn Tiểu Cửu, người với vẻ mặt vô cảm, gần như thoát khỏiba giới, Cát Châu tiến lên hai bước, ngón chân chạm vào ngón chân Tiểu Cửu thì dừng lại.
"Anh Cửu."
Cát Châu gọi “anh Cửu” cực kỳ chân thành.
Tiểu Cửu cụp mắt xuống:
"Tránh xa tôi ra."
Cát Châu nhàn nhạt cười nói:
“Đứng xa quá, sợ anh không nghe rõ.”
Tiểu Cửu: "..."
Cát Châu cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, cố điều chỉnh vẻ mặt thiếu nghiêm túc:
“Tôi đi đấu quyền Anh đen, Lục Vũ là em ruột của tôi, tôi phải cứu nó ra.”
Tiểu Cửu cau mày nói:
"Cậu nên nói với sếp Châu.”
Khóe môi Cát Châu giật giật:
"Đây không phải là Bạch Thành, nếu đây là Bạch Thành, tôi sẽ nói cho cậu hai biết, nhưng đây là Dung Thành. Tục ngữ có câu, phép vua thua lệ làng.”
Tiểu Cửu: "..."
Cát Châu ngước mắt nhìn Tiểu Cửu nói đùa:
"Anh cho rằng đang đóng phim bom tấn sao? Nam nữ chính đi đến đâu cũng mang theo hào quang của mình? Đây là hiện thực. Ở lãnh địa của người khác, có là rồng là hổ đi nữa thì cũng phải cúp đuôi vào.”
Tiểu Cửu nghe xong vẫn im lặng và nhìn Cát Châu.
Cát Châu đưa tay sờ hộp thuốc lá, từ trong túi móc ra, cắn một điếu vào khóe miệng, sau đó đưa hộp thuốc lá cho Tiểu Cửu:
“Hình như tôi chưa thấy anh hút thuốc bao giờ.”
Tiểu Cửu:
“Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Tiểu Cửu nói xong, Cát Châu liền bật cười.
Tiếng cười này xuất phát từ tận đáy lòng.
Nhìn thấy Cát Châu mỉm cười, Tiểu Cửu chau mày nhiều hơn.
Anh cảm thấy Cát Châu đang cười nhạo mình.
Hơn nữa còn rất rõ ràng.
Cát Châu cười đủ, từ trong hộp thuốc móc ra một điếu thuốc đưa cho Tiểu Cửu:
“Anh Cửu, làm một điếu đi.”
Tiểu Cửu không nhúc nhích.
Cát Châu trực tiếp đưa điếu thuốc đến khóe miệng:
“Yên tâm, một điếu thuốc không chết đâu.”
Tiểu Cửu chẳng hề muốn, nhưng cuối cùng vẫn hé miệng cắn điếu thuốc.
Cát Châu lấy bật lửa châm cho Tiểu Cửu một điếu thuốc:
“Tôi mười bốn tuổi đã lén lút hút điếu thuốc đầu tiên. Khi đó tôi được nhà họ Cát nhận nuôi, khi gặp Khương Nghênh, chúng tôi luôn giả vờ không quen biết. Duy nhất có lần đó chị ấy kéo tôi ra vườn sau, đánh cho tôi thừa sống thiếu chết.”
Tiểu Cửu không quen với mùi thuốc lá, từ khi bắt đầu hút thuốc đến nay anh vẫn chưa thấy thoải mái:
"Do cậu hút thuốc à?"
Cát Châu gật đầu: “Ừ.”
Tiểu Cửu:
“Mợ làm vậy là vì tốt cho cậu thôi.”
Cát Châu cười nói:
“Đúng vậy, chị ấy muốn tốt cho tôi. Tôi biết.”
Cát Châu nói xong, tựa hồ như chìm vào trong ký ức, trầm mặc hồi lâu.
Đến khi anh bừng tỉnh, trong mắt hiện lên ý cười:
"Anh Cửu, chuyện của tôi rất dài, nếu như có thể sống sót trở về, tôi sẽ kể cho anh nghe."
Tiểu Cửu không có cha mẹ, anh đã tham gia nhiều khóa đào tạo khác nhau ở nhà họ Tần kể từ khi anh có thể nhớ được.
Có vẻ như nhiệm vụ của anh là ở lại nhà họ Tần làm vệ sĩ.
Anh trung thành nhưng vô cảm.
Vì vậy, anh không thể hiểu được tình cảm của Cát Châu dành cho Lục Vũ, anh cũng không thể hiểu được tình cảm của Cát Châu dành cho Khương Nghênh.
Cát Châu nói xong, Tiểu Cửu vẫn trầm mặc, một lúc sau mới nói:
"Cậu chắc là không muốn báo cho mợ biết?"
Cát Châu:
“Tôi thông báo với chị ấy làm gì? Đi chết cùng tôi sao?”
Tiểu Cửu gỡ điếu thuốc trên khóe miệng ra, dập tắt:
“Tôi đi cùng cậu.”
Nói xong, Tiểu Cửu quay người đi về phía thang máy.
Chuyển cảnh quá nhanh khiến Cát Châu choáng váng.
Nửa giây sau, Cát Châu nhanh chóng đuổi theo Tiểu Cửu:
"Anh Cửu, anh có ý gì?"
Vẻ mặt Tiểu Cửu hoàn toàn vô cảm:
"Tôi chưa bao giờ nợ ân tình của người khác, tôi đã hút thuốc của cậu và sẽ trả ơn cho cậu."
Cát Châu rất vui trước lời nói của Tiểu Cửu, từ trong túi móc ra cả bao thuốc lá đưa cho anh:
“Anh Cửu, anh có thể hút thêm bao nhiêu điếu nữa?”
Tiểu Cửu nghiêng đầu nhìn hắn:
“Cậu có nhiều anh em chờ cứu lắm sao?”
Cát Châu:
“Không phải vậy.”
Tiểu Cửu quay đầu nhìn cửa thang máy đã đóng kín:
"Hút thuốc ít đi, không tốt cho sức khỏe đâu."
Cát Châu đưa tay ấn nút thang máy, cười đến không nhịn được.
Một lúc sau, cửa thang máy mở ra, hai người lần lượt bước vào thang máy.
Khi thang máy từ từ đi xuống, Cát Châu trêu chọc:
"Anh Cửu, tôi không biết là anh có khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại có trái tim ấm áp đó."
Tiểu Cửu im lặng.
Với một tiếng bíp, cửa thang máy lại mở ra, Tiểu Cửu sải bước đi ra ngoài.
Tiểu Cửu vừa bước ra, Cát Châu ở phía sau trầm giọng nói:
"Anh Cửu."
Tiểu Cửu quay người lại khi nghe thấy:
"Sao vậy?"
Cát Châu:
“Chỉ cần đưa tôi tới đây thôi, tôi nhận tấm lòng của anh rồi.”
Tiểu Cửu:
"Cậu có đi không?”
Cát Châu nói:
“Nơi đó tôi đã hỏi thăm rồi, có rất nhiều người vào mà không có ra, tôi nhận anh làm bạn, nhưng thời gian chúng ta quen nhau chưa lâu, không đến mức anh phải mạo hiểm tính mạng vì tôi.”
Trong khi Cát Châu đang nói những lời đầu đũa, Tiểu Cửu bước tới, túm lấy cổ áo anh và kéo anh ra ngoài.
Cát Châu giãy dụa:
"Anh Cửu, buông tôi ra."
Tiểu Cửu:
"Câm miệng!"