Biệt thự Nam Thành.
Tiểu Cửu cuối cùng cũng không thể đòi lại được khoản tiền dành dụm cưới vợ từ Cát Châu.
Nhìn sắc mặt Tiểu Cửu tái mét, Cát Châu cợt nhả vỗ ngực đảm bảo: "Anh Cửu cứ yên tâm, em nhất định sẽ trả lại tiền dành dụm cưới vợ cho anh".
Tiểu Cửu hỏi: "Khi nào trả?"
Cát Châu đáp: "Thì lúc anh lấy vợ."
Tiểu Cửu liếc nhìn Cát Châu, mím chặt môi.
Cát Châu cười: "Em thề, em không quỵt số tiền này đâu".
Cát Châu đang mải buôn chuyện Tiểu Cửu thì Châu Dị và Khương Nghênh từ phòng khách đi ra.
Nhìn thấy hai người, nụ cười trên mặt Cát Châu vụt tắt, chủ động lên tiếng: "Chu Diên đưa Mạnh Nhuế đi rồi".
Khương Nghênh nói: "Ừm, lát nữa anh đưa Lục Vũ về Thủy Thiên Hoa Phủ, chúng tôi còn đi có chút việc".
Cát Châu nghiêm túc hỏi: "Có cần tôi và anh Cửu đi cùng không?"
Khương Nghênh mỉm cười: "Không cần, hai người cứ nghỉ ngơi một thời gian đi."
Cát Châu gật đầu: "Cũng được".
Rời khỏi biệt thự Nam Thành, Châu Dị vừa lái xe vừa gọi điện cho Bùi Nghiêu.
Điện thoại được kết nối, Bùi Nghiêu cười nhẹ: "Chào Châu nhỏ".
Châu Dị nhướng mày, cười đáp: "Tâm trạng có vẻ tốt nhỉ".
Bùi Nghiêu không phủ nhận, ăn ý hỏi: "Ông muốn qua đây à?"
Châu Dị nói: "Nổ địa chỉ."
Bùi Nghiêu cười đáp: "Để tôi gửi".
Nói xong, Bùi Nghiêu cúp điện thoại rồi gửi định vị qua tin nhắn Wechat cho Châu Dị.
Châu Dị mở ra xem, nhếch môi nói: "Cũng khá gần".
Khương Nghênh nghiêng đầu hỏi: "Bùi Nghiêu tìm thấy Nhiếp Chiêu rồi à?".
Châu Dị cười nhẹ: "Nghe cái giọng điệu của cậu ta không chỉ đơn giản là tìm thấy đâu".
Khương Nghênh nói: "Vẫn chưa nắm rõ tình hình bên phía Châu Tam Gia nên mọi việc phải hết sức cẩn thận".
Châu Dị nói: "Yên tâm đi, lão Bùi làm việc gì cũng có chừng mực".
Nửa giờ sau, Châu Dị và Khương Nghênh lái xe đến địa điểm do Bùi Nghiêu chỉ định.
Bùi Nghiêu "gan to bằng trời", dám đưa thẳng Nhiếp Chiêu đến một khu rừng nhỏ ở ngoại ô.
Mùa này, ở đây chỉ toàn là những thân cây trơ trụi, ngay cả lá rụng cũng đã hóa thành bùn, xung quanh cơ bản không có gì che chắn, chỉ cần có người đi qua là sẽ phát hiện ra họ.
Nhiếp Chiêu bị đám tay sai đánh cho tơi tả, đang ngồi dựa vào một cái cây thở dốc.
Bùi Nghiêu ngồi xổm trước mặt Nhiếp Chiêu hút thuốc, cười khẩy: "Xương cốt chú Nhiếp cũng còn ngon đấy, đánh nhau cả buổi mà không què quặt gì".
Nhiếp Chiêu lấy mu bàn tay lau máu ở khóe miệng, cười nhạt: "Cũng nhờ sếp Bùi nương tay".
Bùi Nghiêu nói: "Phải nhẹ tay chứ, đánh chó thì cũng phải nể mặt chủ, Châu Dị vẫn còn đang ở đây".
Nhiếp Chiêu nhếch mép, cười chế giễu.
Bùi Nghiêu rất thích cảm giác tranh luận và giành phần thắng, hắn cắn điếu thuốc rồi đứng dậy trêu ghẹo: "Tôi tò mò chút, Châu Tam Gia là cha ruột của chú à?".
Nhiếp Chiêu ngẩng đầu, cười lạnh: "Cậu nghĩ sao?".
Bùi Nghiêu đáp: "Tôi có phải mẹ chú đâu, sao tôi biết được?".
Bùi Nghiêu vừa dứt lời, sắc mặt Nhiếp Chiêu tối sầm lại.
Thấy vậy, Bùi Nghiêu càng đắc ý, đang định "khịa" thêm mấy câu thì nghe thấy tiếng xe đến gần.
Nghe tiếng tắt máy xe, Bùi Nghiêu quay đầu lại thì nhìn thấy Châu Dị, hắn liền bước tới.
Châu Dị đẩy cửa xe bước xuống, đưa mắt nhìn về phía Nhiếp Chiêu, cười mỉa: "Tàn rồi à?"
Bùi Nghiêu lấy điếu thuốc trên miệng ném xuống đất rồi lấy chân dẫm lên: "Chưa, cũng có ý định đó nhưng sợ lại gây phiền phức cho ông, nhìn có vẻ tàn nhẫn nhưng thực ra cũng chỉ là mấy vết thương ngoài da".
Châu Dị nhếch mép cười:"Ừ".
Bùi Nghiêu hạ giọng nói: "Ông định công khai đối đầu với Châu tam gia à"
Châu Dị đáp: "Không hẳn, muốn làm đồng minh"
Bùi Nghiêu nhướng mày tỏ vẻ không hiểu: "Hả?"
Châu Dị liếc nhìn Khương Nghênh đang nhắn tin, quay lại thì thầm với Bùi Nghiêu chỉ đủ hai người nghe thấy: "Lục Mạn là quả bom hẹn giờ luôn trực chờ nổ, không thể giữ lại lâu, phải nhanh chóng loại bỏ".
Bùi Nghiêu hiểu ra vấn đề: "Có lẽ Châu tam gia cũng muốn bỏ con cờ vô dụng này".
Châu Dị cười khẩy: "Vậy thì thuận nước đẩy thuyền thôi."
Bùi Nghiêu gật đầu: "Hiểu rồi."
Lục Mạn được Châu tam gia nuôi dạy nên đã sớm thấm nhuần tư tưởng đặt "lợi ích là trên hết".
Bây giờ bà ta có một đống rắc rối cần giải quyết, nếu cứ duy trì mối quan hệ xã giao tốt đẹp với Châu Dị, tự khắc sẽ không phải động đến Khương Nghênh.
Nhưng đến ngày bà ta có chỗ đứng ở trụ sở chính của Châu Thị, e rằng người đầu tiên bà ta muốn ra tay chính là Khương Nghênh.
Dù sao "mối thâm thù" vẫn tồn tại, Khương Nghênh còn sống ngày nào, bà ta sẽ còn bất an ngày đó.
Cho dù bà ta không chắc Khương Nghênh có biết sự thật hay không, bà ta tuyệt đối sẽ không để mối nguy tiềm ẩn này tồn tại.
Trước đây bà ta không dám manh động, là vì có ông cụ Châu trấn áp.
Còn bây giờ…
Châu Dị đang trầm ngâm suy nghĩ, điện thoại trong túi bỗng reo lên.
Nét mặt Châu Dị dịu xuống, lấy điện thoại ra khỏi túi, liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, nhấn nút nghe: "Ông Ba"