"Hầu hết phụ nữ ngày nay đều không đáng tin cậy."
"Họ thích vẻ ngoài đẹp trai hoặc tâm hồn thú vị của tôi. Không ai trong số họ chỉ thích tôi về mặt con người."
Nghe thấy lời cảm thán của Mã Lạc Dật, Khúc Tích chợt bừng tỉnh.
Cũng giống như truyền thống keo kiệt của gia đình họ Khúc trước đây, truyền thống của gia đình họ Bùi là ái kỷ.
Mã Lạc Dật, một người đàn ông mang nửa dòng máu của nhà họ Bùi mà còn tự luyến đến mức này thì có thể tưởng tượng ra được Bùi Nghiêu tự luyến đến mức nào.
Khi Khúc Tích rời khỏi nhà họ Bùi vào đêm khuya, cô không những không bỏ đồ ra khỏi cốp xe mà bà Bùi còn đưa cho cô vài chiếc túi mới ra mắt.
Khúc Tích tuyệt vọng từ chối, nhưng mẹ của Bùi Nghiêu đã dùng hết sức nhét nó vào cốp xe của cô.
Khúc Tích:
"Dì, dì đừng làm vậy, con ngại lắm."
Bà Bùi:
"Con ngại gì chứ? Cho dù con và Bùi Nghiêu không thể là một cặp, các con vẫn có thể là bạn bè. Những chiếc túi này là phần thưởng cho việc con giúp đỡ dì con tối nay."
Khúc Tích liếc nhìn Bùi Nghiêu đang đứng sau lưng bà Bùi, hạ giọng nói:
“Dì ơi, nếu dì thật sự muốn cảm ơn con đã giúp đỡ dì tối nay, dì có thể nói vài lời hay ho về con trước mặt anh Bùi không? Đừng để anh ấy ghét con.”
Bà Bùi ra dấu tay ok với Khúc Tích:
“Đừng lo lắng, chuyện nhỏ này cứ giao cho dì.”
Khúc Tích chân thành cảm tạ:
"Dì, cảm ơn dì."
Bà Bùi mỉm cười nói:
"Cảm ơn gì chứ? Đều là người nhà cả, người một nhà không khách sáo.”
Khúc Tích nghe không rõ:
"Dạ?"
Bà Bùi nói:
"Không có gì đâu."
Nhìn theo dáng Khúc Tích rời đi, bà Bùi quay đầu nhìn Bùi Nghiêu đang đứng như cọc gỗ sau lưng bà:
“Cái đức hạnh khúc gỗ giống hệt ba mày hồi đó.”
Bùi Nghiêu: "..."
Khúc Tích lái xe càng ngày càng xa, hình ảnh bà Bùi và Bùi Nghiêu thu nhỏ lại thành một chấm trong gương chiếu hậu, cô cảm thấy khá vui và mở nhạc.
Tâm trạng được thoải mái, Khúc Tích chợt nhớ ra mình mới chỉ nói nửa chừng trong cuộc gọi với Khương Nghênh vừa rồi.
Khúc Tích tìm lại số điện thoại của Khương Nghênh, ấn gọi lại, vài giây sau, Khương Nghênh trả lời điện thoại:
"Ra khỏi nhà họ Bùi rồi à?"
Khúc Tích vui vẻ đáp: "Ừ!"
Khương Nghênh:
“Bà xem tin nhắn tôi gửi chưa?”
Khúc Tích bối rối:
"Tin gì?"
Khương Nghênh: "..."
Khúc Tích nói xong, thấy Khương Nghênh không trả lời, cô nhấc điện thoại từ điều khiển trung tâm lên, nhấn nút mở khóa, mở lịch sử trò chuyện với Khương Nghênh
Sau khi nhìn thấy tin nhắn của Khương Nghênh, Khúc Tích nhếch môi, bẻ lái, phanh gấp, đỗ xe bên đường.
Nghe thấy tiếng lốp xe cọ vào mặt đường với tốc độ thắng gấp trong điện thoại, Khương Nghênh nói:
“Bà xem thấy rồi?”
Khúc Tích nuốt khan trong điện thoại:
“Nghênh Nghênh, bà có chắc là bà không lừa tôi không?”
Khương Nghênh trầm giọng nói:
“Bà nghĩ tôi là loại người sẽ đùa với bà chuyện này sao?”
Khúc Tích thành thật trả lời:
"Không giống."
Tin nhắn Khương Nghênh gửi cho Khúc Tích rất ngắn gọn và dễ hiểu, chỉ có một câu: Dường như bà đã hôn Bùi Nghiêu sau khi say rượu trong đêm đi công tác.
Bởi vì Khương Nghênh không chắc chắn 100% nên cô ấy mới dùng từ “dường như”.
Nhưng trong mắt Khúc Tích, từ “dường như” về cơ bản là có thể bỏ qua.
Khúc Tích dựa vào ghế lái, cố nhớ lại đêm cô say rượu, suy nghĩ hồi lâu, điều duy nhất cô có thể nhớ lại chính là cảnh tượng hai người nhìn nhau vào sáng sớm hôm sau.
Đôi mắt của Bùi Nghiêu đỏ ngầu, rõ ràng là anh ấy đã không ngủ cả đêm.
Khúc Tích luôn cho rằng anh tức giận vì cô say rượu chiếm giường anh.
Ngoài ra, cả hai người đều ăn mặc chỉnh tề, cô cũng không cảm thấy có gì bất thường, cô cũng không nghĩ đến điều gì khác.
Bầu không khí trong điện thoại đông đặc lại mấy giây, Khúc Tích hạ cửa kính xuống để thông gió trong xe, nói:
“Bà bảo tôi bình tĩnh lại đi.”
Khương Nghênh nhịn không được cười bèn nói:
"Giờ thì bà biết sợ rồi à?"
Khúc Tích mím môi nói thật:
"Không phải là tôi sợ, mà là tôi cảm thấy kinh hoàng. Làm sao tôi có thể..."
Khúc Tích vừa nói, hai má nóng bừng, rồi im lặng.
Làm sao cô có thể hôn Bùi Nghiêu?
Khúc Tích mới bình tĩnh lại hơn mười phút, chẳng những không bình tĩnh lại mà càng tức giận hơn, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi hỏi Khương Nghênh:
“Nếu chuyện này là thật thì sao?”
Khương Nghênh:
"Bà muốn làm gì?"
Khúc Tích rụt rè hỏi:
“Bùi Nghiêu sẽ không bắt tôi chịu trách nhiệm đâu nhỉ?”
Khương Nghênh mỉm cười:
"Theo tình hình hiện tại, có lẽ là không."
Khúc Tích hít sâu một hơi, một tay vỗ ngực:
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Khúc Tích nói xong, cô tự nhủ:
"Nếu Bùi Nghiêu không nhắc đến, chúng ta hãy coi như chuyện đó chưa từng xảy ra. Dù sao thì tôi cũng đã rượu vào là quên hết. Cho dù anh ấy có nhắc đến, tôi cũng sẽ không thừa nhận."
Khương Nghênh cười nhẹ:
"Nếu biết rượu phẩm của mình không được tốt, sau này ra ngoài nên uống ít đi."
Khúc Tích:
"Chỉ lần này thôi, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ!"
Sau khi cúp máy với Khúc Tích, Khương Nghênh ôm điện thoại, cười bất lực.
Châu Dị từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Khương Nghênh đang tươi cười, nhướng mày:
"Sao vậy? Khúc Tích lợi dụng ông Bùi giờ không muốn nhận à?”