Vài phút sau, Sầm Hảo quay lại chỗ Khương Nghênh, thở dài một hơi, bóc một que kem cho vào miệng, nói như người buông xuôi: “Hình tượng này của tôi có làm ba người sợ không?”
Khương Nghênh mỉm cười, thành thật nói: “Không có.”
Sầm Hảo: “Cô không cần phải an ủi tôi dâu.”
Khương Nghênh: “Thật sự rất tốt, rất… gần gũi.”
So với cô giáo dạy nhảy Sầm Hảo dịu dàng, cao quý.
Sầm Hảo ngồi trong ngõ nhỏ, chơi bài với ba bà cụ, hét lên “tứ quý” lại càng đáng yêu hơn.
Nghe thấy lời đánh giá của Khương Nghênh, Sầm Hảo mím môi, vài giây sau, cô ấy hỏi: “Làm sao mọi người tìm được đến đây?”
Khương Nghênh mỉm cười, không giấu giếm: “Trịnh Vĩ dẫn đường.”
Sầm Hảo: “…”
Thật là một cậu em trai tốt bụng, "chỉ điểm" cho người ngoài không chút do dự!
Trong lòng Sầm Hảo tức giận đến ngứa răng, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra ngoài: “Trịnh Vĩ dẫn mọi người đến đây à, vậy nó đâu rồi?”
Khương Nghênh cười đáp: “Ở ngoài kia.”
Nghe vậy, Sầm Hảo do dự một lúc, nói: “Chúng ta ra ngoài tìm bọn họ đi.”
Khương Nghênh cười hỏi: “Không đến thăm bà nội sao?”
Sầm Hảo vừa ăn kem, vừa lẩm bẩm: “Không cần đâu.”
Vì Sầm Hảo đã nói như vậy, Khương Nghênh cũng không tiện phản bác.
Xét cho cùng, việc đến thăm nhà người khác, nếu chủ nhà sẵn lòng thì đó là niềm vui bất ngờ, nhưng nếu chủ nhà không muốn, mà cứ cố tình xông vào thì sẽ thành ra thất lễ.
Sầm Hảo nói xong, cùng Khương Nghênh đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Hai người vừa ra khỏi ngõ đã nhìn thấy Trịnh Vĩ đang buôn của Tần Trữ.
Trịnh Vĩ quay lưng về phía Sầm Hảo, cậu ta cúi đầu nói với Tần Trữ đang cúi người sắp xếp đồ trong cốp xe: “Anh rể, anh chắc chắn là không bị dọa chứ?”
Tần Trữ thản nhiên nói: “Không bị dọa.”
Trịnh Vĩ tỏ vẻ không tin, đưa tay sờ trán Tần Trữ: "Anh rể, anh không phải là bị dọa choáng váng đấy chứ?"
Tần Trữ nhếch nhẹ môi, "Nhìn anh có vẻ nhát gan lắm sao?"
Trịnh Vĩ rụt tay về, đứng thẳng người bĩu môi, "Cũng không phải, chủ yếu là hình tượng của chị gái em lúc nãy quá khác biệt, anh không biết đâu, đến bố em còn nói là ngoại hình và tính cách của chị ấy hoàn toàn là hai thái cực."
Tần Trữ mỉm cười, không đáp lời.
Trịnh Vĩ nói xong, nhìn Tần Trữ một cách đầy ẩn ý, dường như đang dò xét xem Tần Trữ thực sự nghĩ gì, sau đó đưa tay lên xoa xoa mũi, tiếp tục nói, “Anh rể, tuy chị em hơi quê mùa một chút, nhưng được cái diễn xuất tốt, anh chỉ cần tút tát cho chị ấy một chút, dẫn chị ấy ra ngoài, chỉ cần chị ấy không uống rượu, không bộc lộ bản chất, thì chỉ cần nhìn khuôn mặt thôi, cũng rất ổn, rất dễ lừa người.”
Những lời này của Trịnh Vĩ thật sự xuất phát từ đáy lòng.
Cậu ta vừa dứt lời, còn đang định nói thêm gì đó thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Sầm Hảo vang lên từ phía sau, "Trịnh Vỹ."
Nghe vậy, Trịnh Vĩ rùng mình, lạnh toát sống lưng.
Mồ hôi do nắng nóng bỗng chốc biến thành mồ hôi lạnh.
Một lúc lâu sau, Trịnh Vĩ mới cứng đờ xoay người, cười gượng: “Chị.”
Sầm Hảo mỉm cười, vẫy tay với Trịnh Vĩ: “Em lại đây.”
Trịnh Vĩ, "Không, không cần đâu, giữa ban ngày ban mặt, nam nữ thụ thụ bất thân."
Sầm Hảo vẫn mỉm cười: “Ngoan, lại đây, chị nói với em hai câu thôi.”
Trịnh Vĩ vẫn đứng im bất động, tay khẽ kéo kéo vạt áo Tần Trữ.
Tần Trữ thản nhiên đẩy tay Trịnh Vĩ ra, lùi về sau nửa bước: “Đi đi, chị gái cậu có chuyện muốn nói với cậu.”
Nghe Tần Trữ nói vậy, Trịnh Vĩ quay đầu nhìn anh ta với vẻ mặt khó tin: “??”
Tần Trữ, "Cậu phải biết tự lượng sức mình."
Bây giờ anh chỉ là người theo đuổi.