Bùi Nghiêu vừa dứt lời, Khúc Tích nhìn anh chằm chằm, một lúc sau mới nghiến răng nói: "Cổ hủ!"
Bùi Nghiêu: “Khoét cổ chữ V đến rốn mới là thời thượng à?”
Nghe vậy, Khúc Tích hậm hực ném trả chiếc áo vest Bùi Nghiêu vừa nhét vào lòng cô, phản bác: "Anh nhìn kiểu gì mà bảo váy tôi khoét sâu đến rốn vậy?"
Vừa nói, Khúc Tích vừa ưỡn ngực ra để Bùi Nghiêu nhìn cho rõ.
Thấy vậy, mặt Bùi Nghiêu đỏ bừng, lại nhét chiếc áo vest vào lòng Khúc Tích: “Không cần mặc, che chắn một chút là được rồi.”
Ở nơi công cộng, chỉ cần có chút động tĩnh là sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Thấy Bùi Nghiêu nhượng bộ, Khúc Tích cũng không so đo với anh nữa, ôm chặt chiếc áo vest trong lòng, hỏi: “Anh xịt nước hoa lên áo vest à?”
Bùi Nghiêu tưởng Khúc Tích đang cố ý tìm chuyện để nói, muốn xoa dịu mối quan hệ giữa hai người, bèn trầm giọng đáp: “Ừ.”
Khúc Tích khẽ nhếch mép, cười mỉa mai: "Đàn ông tử tế nào lại xịt nước hoa chứ."
Bùi Nghiêu: “…”
Giờ thì Bùi Nghiêu mới vỡ lẽ, cô không hề có ý làm lành, mà rõ ràng đang tìm cách "trả đũa" anh.
Cảnh tượng đôi trẻ đấu khẩu khiến cả Khương Nghênh và Châu Dị đều bật cười.
Châu Dị khẽ cười: “Hôm nay Khúc Tích gan to thật đấy.”
Khương Nghênh đáp: “Nợ cũng đã trả, tình cảm cũng đã sáng tỏ, đương nhiên là gan to rồi.”
Nghe vậy, Châu Dị nhướng mày, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Khúc Tích đang có ý với Bùi Nghiêu sao?"
Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn Châu Dị: “Không thể tiết lộ.”
Châu Dị trêu chọc: “Chồng cũng không thể nói à?”
Khương Nghênh mỉm cười: "Đây là bí mật giữa hội chị em bạn dì."
Châu Dị cười khẩy: “Thương hại lão Bùi một phút, về kinh doanh, chắc chắn anh ta hơn Khúc Tích, nhưng về EQ…”
Khương Nghênh mỉm cười: “Không thiệt đâu.”
Mười mấy phút sau, lễ trao giải của liên hoan phim chính thức khai mạc.
Quả như Kiều Nam đã nói, vị đạo diễn trẻ tuổi này đúng là có phong cách làm việc rất khác biệt.
Nhiều công đoạn không đi theo lối mòn, hoàn toàn phá cách và ngẫu hứng.
Các bạn trẻ và những người ngoài ngành có vẻ không mấy bận tâm, nhưng một số nghệ sĩ gạo cội lại không khỏi xì xào bàn tán.
“Đây là cái gì vậy?”
“Chịu đựng một chút đi, biết làm sao được.”
“Lộn xộn, nghe nói là từ nước ngoài về? Giới giải trí bị những kẻ sùng bái nước ngoài này làm cho rối ren.”
“Suỵt, ông Vương, đừng nói nữa.”
Sau màn mở đầu đầy ấn tượng và khác biệt, lễ trao giải chính thức bước vào phần quan trọng nhất. Người dẫn chương trình tiến lên sân khấu, cùng lúc đó, màn hình lớn rực sáng, lần lượt giới thiệu danh sách các tác phẩm điện ảnh xuất sắc được đề cử.
Những bộ phim trước, Khương Nghênh chỉ nghe nói chứ chưa xem, đến khi nhắc đến bộ phim của Nhậm Huyên, Châu Dị lặng lẽ nắm tay cô.
Khương Nghênh cong ngón tay, cọ cọ vào lòng bàn tay Châu Dị.
Châu Dị trầm giọng nói: “Nếu Thiệu Hạ có linh thiêng, cô ấy sẽ rất vui.”
Khương Nghênh mím môi: “Ừ.”
Châu Dị: “Vợ, quay đầu nhìn anh đi.”
Nghe vậy, Khương Nghênh quay đầu nhìn Châu Dị.
Châu Dị nhếch mép: “Đẹp trai không?”
Khóe miệng Khương Nghênh cong lên: “Trẻ con.”
Sau khi công bố danh sách phim được đề cử, tiếp theo là giải Nam/Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Nhìn các nghệ sĩ lần lượt lên nhận giải, Khương Nghênh tỏ ra thờ ơ.
Khác với vẻ điềm tĩnh của Khương Nghênh, Khúc Tích tỏ ra vô cùng hào hứng. Đặc biệt là khi các nam diễn viên bước lên sân khấu nhận giải, sự phấn khích hiện rõ trên gương mặt cô.
Bùi Nghiêu ngồi bên cạnh ho khan cảnh cáo: “Khụ khụ.”
Nghe vậy, Khúc Tích dịch người sang bên cạnh Bùi Nghiêu, chỉ vào một nam diễn viên trên sân khấu: “Thấy không? Nam diễn viên đó, dạo trước tôi mê anh ta muốn chết, vì anh ta, tôi còn đặc biệt bỏ ra 68 tệ mua một chiếc gối ôm trên mạng.”
Bùi Nghiêu nhíu mày: “Mua gối ôm làm gì?”
Khúc Tích: “Đương nhiên là ôm ngủ rồi!”
Bùi Nghiêu: “…”
Lễ trao giải tiếp tục diễn ra, đến lượt Nhậm Huyên lên nhận giải, chiếc áo phông trắng trên người cô đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Khi nhận giải cho cả đoàn phim, Nhậm Huyên vẫn mặc một chiếc váy dạ hội, nhưng lúc này, cô đã thay bằng áo phông trắng và quần jean.
Trên chiếc áo phông trắng in hình Thiệu Hạ.
Nhậm Huyên nhận micro từ tay người dẫn chương trình, mọi người bên dưới xôn xao.
Nhậm Huyên mỉm cười: “Giải thưởng hôm nay, một nửa thuộc về tôi, một nửa thuộc về Thiệu Hạ, tôi và Thiệu Hạ cùng cảm ơn mọi người.”
Nhậm Huyên nói năng rành mạch, sau khi nói xong câu này, cô không nhắc đến Thiệu Hạ nữa, chỉ nói một số lời cảm ơn, sau đó cầm cúp xuống sân khấu như những nghệ sĩ khác.
Khương Nghênh khẽ nói: “Quả nhiên, chỉ có những người từng trải qua bóng tối mới hiểu được cách thắp sáng cho người khác.”
Nhậm Huyên và Thiệu Hạ đều lăn lộn trong giới diễn viên, cô biết giải thưởng này quan trọng như thế nào đối với một nữ diễn viên, vì vậy, cô đã “dắt” Thiệu Hạ đi cùng khi nhận giải.
Cô “dắt” Thiệu Hạ đi cùng, nhưng không nhắc đến cô quá nhiều, bởi vì cô không muốn lợi dụng người đã khuất.
Nhìn Nhậm Huyên xuống sân khấu, Châu Dị tiến lại gần Khương Nghênh, khẽ cười: “Tiếc thật, một người tốt như vậy lại bị lão hồ ly Trần Triết nhắm trúng.”
Lễ trao giải kết thúc, người dẫn chương trình thông báo bước vào phần tiếp theo.
Châu Dị lo lắng Khương Nghênh sẽ thấy nhàm chán, đang định hỏi xem cô có muốn rời đi trước không thì trợ lý Trần cúi người chạy đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Châu Diên xảy ra chuyện rồi.”