Khoảng nửa phút sau, Bùi Nghiêu mới gửi lại một sticker.
Sticker vừa đáng yêu vừa "lịch sự" quá, là một bé búp bê hoạt hình đang làm động tác "mời", trên đầu còn có mấy chữ to đùng: Mời ông biến, nhanh lên.
Châu Dị cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, khẽ cười thành tiếng.
Một lúc sau, Châu Dị cất điện thoại, bước lên lầu.
Trong phòng ngủ, Khương Nghênh mặc váy ngủ đứng trước cửa sổ ngắm nhìn màn đêm.
Châu Dị đẩy cửa bước vào, thấy vậy liền sải bước tới, nhẹ nhàng ôm Khương Nghênh từ phía sau: "Em đang nghĩ gì thế?"
Khương Nghênh tự nhiên dựa người ra sau: "Em đang nghĩ, rốt cuộc khi nào hoa hồng mới nở."
Châu Dị trầm giọng nói: "Sắp rồi."
Khương Nghênh: "Em rất mong chờ."
Bầu không khí lãng mạn vốn có đã bị cuộc gọi của Bùi Nghiêu phá hỏng hoàn toàn.
Châu Dị cúi đầu hôn lên tóc Khương Nghênh: "Anh còn mong chờ hơn em."
Giờ này, Bùi Nghiêu - kẻ phá đám khoảnh khắc lãng mạn của Châu Dị - đang đứng dưới vòi hoa sen xả nước lạnh lần thứ ba.
Càng xả nước, anh ta càng thấy nóng bừng.
Cuối cùng, Bùi Nghiêu một tay chống lên tường gạch men trong phòng tắm, một tay vuốt mái tóc ướt đẫm, lẩm bẩm: "Liễu Hạ Huệ ngày xưa đúng là cao thủ!"
Bùi Nghiêu nói xong, vừa định lấy khăn tắm bên cạnh lau người, thì cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Ngay sau đó, chưa kịp để Bùi Nghiêu hoàn hồn, Khúc Tích loạng choạng bước vào.
Bùi Nghiêu nhìn Khúc Tích, mắt tròn mắt dẹt, cả người đờ ra, quên cả cầm lấy khăn tắm: "Em... Em..."
Chưa kịp để Bùi Nghiêu nói hết câu, Khúc Tích loạng choạng bước đến bồn rửa mặt, cúi người vốc một ít nước rửa mặt.
Thấy Khúc Tích có vẻ lơ mơ, Bùi Nghiêu đoán cô nàng say rồi. Anh ta vô thức đưa tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh ta liếc lên gương, nhìn thấy hình ảnh "nghệ thuật" của mình, vội vàng lấy khăn tắm che nửa thân dưới.
Bùi Nghiêu hành động nhanh nhẹn, một loạt động tác chỉ mất bảy, tám giây.
Vừa ngẩng đầu lên, tưởng mọi chuyện đã êm xuôi, Bùi Nghiêu bất ngờ chạm phải ánh mắt chăm chú của Khúc Tích.
Bùi Nghiêu: "..."
Khúc Tích: "Nghiêu Nghiêu, anh đang tắm sao?"
Câu hỏi thừa thãi này của Khúc Tích khiến Bùi Nghiêu nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đặc biệt là hai chữ "Nghiêu Nghiêu" từ miệng cô ấy phát ra, khiến Bùi Nghiêu cảm giác như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm trên người.
Ngứa ngáy, khó chịu, nhưng lại không có cách nào giải quyết.
Ánh mắt họ chạm nhau, Bùi Nghiêu đưa tay tắt vòi hoa sen, giọng anh đều đều như cố che giấu chút xao động: "Em đã tỉnh rượu rồi à?"
Khúc Tích trên mặt vẫn còn nước chưa lau khô, dựa vào bồn rửa mặt nhìn Bùi Nghiêu: "Cũng tạm."
Cũng tạm?
Là tỉnh rượu hay chưa tỉnh rượu?
Bùi Nghiêu đưa mắt nhìn Khúc Tích giây lát, rồi xoay người lấy khăn lau tóc. Vừa lau, anh vừa chậm rãi giải thích: "Lúc nãy em say quá, cứ đòi đến chỗ anh, nên anh đành đưa em đến đây."
Khúc Tích nhìn chăm chú vào tấm lưng rộng lớn, rắn chắc của Bùi Nghiêu, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú: "Ừm."
Bùi Nghiêu không nhận ra sự khác thường phía sau, tiếp tục nói: "Nếu em muốn về, anh sẽ gọi trợ lý đến đón."
Khúc Tích: "Ồ."
Nghe câu trả lời thờ ơ của Khúc Tích, Bùi Nghiêu khựng lại động tác lau tóc. Trong đầu anh bất chợt lóe lên hình ảnh lần trước giúp Khúc Tích sửa xe.
Ánh mắt Bùi Nghiêu tối sầm lại, đột nhiên quay đầu lại.
Khúc Tích thật sự đã uống khá nhiều, tuy không say nhưng phản ứng quả thực chậm chạp.
Ánh mắt họ bất ngờ giao nhau, Khúc Tích vội chớp mắt né tránh. Bùi Nghiêu khẽ nhếch môi: "Không say nữa sao?"
Khúc Tích mặt đỏ bừng, không trả lời.
Thấy phản ứng của Khúc Tích, Bùi Nghiêu hiểu ngay vấn đề. Anh ném khăn tắm lên giá bên cạnh, sải bước tiến về phía cô.
Thấy Bùi Nghiêu tiến lại gần, Khúc Tích luống cuống lùi lại, lắp bắp thanh minh: "Vẫn còn say mà."
Bùi Nghiêu nhìn thẳng vào mắt Khúc Tích, giọng anh trầm xuống: "Khúc Tích, anh có thể không tinh tế, nhưng không có nghĩa là anh ngốc."
Khúc Tích: "..."
Bùi Nghiêu cúi xuống, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn đọng trên hàng mi Khúc Tích. Giọng anh trầm ấm vang lên: "Lúc ở Vạn Hào, em cũng giả vờ say phải không?"
Trái tim Khúc Tích đập thình thịch: "Không, không phải, bây giờ mới tỉnh rượu."
Khúc Tích vừa dứt lời, Bùi Nghiêu im lặng một thoáng. Rồi anh bất ngờ cúi xuống, chống hai tay lên bồn rửa mặt, ôm lấy cô. Giọng anh trầm thấp, mang theo chút bất lực xen lẫn cưng chiều: "Khúc Tích, em đang lợi dụng sự vụng về của anh để trêu chọc anh đấy à?"