Dù kết quả đã được định đoạt nhưng vẫn muốn giãy dụa đến phút cuối.
Châu Dị đặt một tay lên giường, khóe môi mỏng nhếch lên, nở nụ cười:
"Ông nội, cả đời ông không quan tâm đến con đến cháu, hà tất phải quan tâm đến chuyện này?”
Ông cụ Châu tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ta đồng ý cho ba cháu tái hôn với mẹ cháu, còn cháu…”
Ông cụ Châu thốt ra từng lời, sau khi nhìn thấy sự giễu cợt rõ ràng trong đáy mắt Châu Dị, ông đột nhiên im lặng rồi lại trợn to mắt và nói:
"Anh giãy dụa thế này chẳng phải là đòi danh phận địa vị cho mẹ anh à?”
Châu Dị đứng thẳng lên, cười khinh thường:
“Chuyện của người lớn, một kẻ con cháu như cháu thì không tiện nhúng tay vào.”
Ông cụ nhìn thấy nụ cười trên gương mặt Châu Dị, chợt có cảm giác rợn gáy.
Ông sửng sốt, chật vật ngồi dậy trên giường, khàn giọng nói:
“Thuận Đức.”
Lý Thuận Đức hiểu ý, bước tới đỡ ông cụ ngồi dậy, để ông tựa vào đầu giường.
Ông cụ Châu run rẩy nhìn Châu Dị:
"Anh… anh định làm gì?"
Châu Dị cười lạnh nói:
"Ông có thể mạnh dạn đoán đi."
Ông cụ sửng sốt, câu trả lời dường như đã có.
Ông và cháu khựng lại trong chốc lát, ông cụ Châu quay đầu nhìn Lý Thuận Đức nói:
" Thuận Đức, anh xuống gọi Hoài An lên đây."
Lý Thuận Đức gật đầu, xoay người rời đi.
Châu Dị nhìn ông cụ Châu đang lo lắng bất lực, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Một lát sau, Châu Hoài An theo Lý Thuận Đức đi vào cửa.
Châu Hoài An sắc mặt tái nhợt nhìn Châu Dị, cau mày nhìn ông cụ và nói:
"Ba."
Ông cụ Châu:
“Hôm nay hai cha con anh đều có mặt ở đây, ta chỉ muốn bày tỏ thái độ của mình đối với một số vấn đề. Châu gia sau này sẽ do Dị thừa kế.”
Ông cụ vừa dứt lời, đôi mắt đào hoa Châu Dị ánh lên ý cười, anh cúi đầu nghịch nghịch chiếc nhẫn trên ngón giữa một cách hờ hững.
Châu Hoài An hừ nhẹ một tiếng, trả lời:
"Ba, e là ba còn chưa biết? A Dị vừa mới bán hết cổ phần cho Lục Mạn, tiếp theo là Châu Thị..."
Châu Hoài An chỉ chuyên tâm tức giận tố cáo anh, lại không chú ý đến ông cụ Châu đang dựa vào đầu giường đã cứng người không hề cử động.
Một lúc lâu sau, ông cụ Châu cầm tách trà trên bàn cạnh giường đập vào đầu Châu Hoài An.
Châu Hoài An không kịp tự vệ nên bị choáng váng khi bị trúng đòn.
"Ba!"
Ông cụ Châu:
"Cút đi! Anh cút đi!"
Tách trà đập vào trán Châu Hoài An, máu chảy ra.
Vết máu trượt xuống má ông và nhỏ giọt xuống sàn gỗ.
Châu Hoài An không hiểu sự lo lắng trong ánh mắt của ông cụ Châu bèn hít một hơi thật sâu, tức giận rời đi.
Khi cửa phòng ngủ đóng sầm lại, ông cụ nhìn Châu Dị, run rẩy nói:
"Anh muốn tiêu diệt cả Châu gia à?"
Châu Dị ngừng nghịch chiếc nhẫn, ngước mắt lên nhìn ông cụ Châu, chợt mỉm cười:
“Dạ.”
Ông Châu nghe vậy, nghẹn thở như bị ai đó dùng tay bóp cổ.
Hơn mười phút sau, dường như ông đã lấy lại được bình tĩnh, bối rối hỏi với giọng run run.
"Tại sao chứ?"
"Cho anh thừa kế Châu Thị vẫn chưa đủ sao?"
"Hủy hoại Châu gia thì anh có được gì chứ?”
"Không có Châu gia… không có Châu gia, anh cho rằng mình còn có thể đứng vững ở Bạch Thành sao?"
Châu Dị cười lạnh nói:
"Ông nội, từ khi nào mà ông trở nên trẻ con như vậy?"
Ông cụ Châu: "..."
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Châu Dị, ông cụ Châu sắc mặt tái nhợt ngã vào đầu giường.
Đúng vậy, một người tâm tư cẩn trọng như vậy làm sao có thể làm chuyện liều mạng đến vậy mà không chuẩn bị đầy đủ chứ!
Ông cụ Châu càng nghĩ, ánh mắt ông càng tối lại.
"Anh định khi nào ra tay với Châu Thị?”
Châu Dị chân thành nói:
"Yên tâm, cháu sẽ đợi ông chết rồi mới tấn công Châu gia. Dù sao khi đó, nếu không có câu nói “dù sao cũng là huyết mạch của Châu Gia, cứ nuôi như nuôi chó đi” của ông, có khi cháu đã chết từ lâu rồi. Cháu phải trả nợ ân tình này chứ.”
Ông cụ Châu: "..."
Châu Dị nói xong, thấy ông cụ Châu im lặng, bèn ôm Khương Nghênh xoay người đi ra cửa.
Đi được vài bước, Châu Dị dừng lại, nói với Lý Thuận Đức:
"Chú Lý, ông nội đã già, sức khỏe không tốt, trong khoảng thời gian này tốt nhất đừng để người khác quấy rầy ông."
Lý Thuận Đức cúi đầu đáp:
“Vâng, cậu hai.”
Sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, đôi mắt ông cụ Châu đã mất hết sức sống, kinh ngạc nhìn Lý Thuận Đức, hỏi với vẻ không thể tin nổi:
"Anh… anh là người của thằng hai?”
Châu Dị cười mỉa mai, không có hứng thú nghe chủ tớ nói chuyện, bỏ đi.
Cửa phòng ngủ đóng lại, Lý Thuận Đức bước đến, cúi người nhặt mảnh vỡ của tách trà trên mặt đất ném vào thùng rác.
Ông cụ Châu nghiến răng nghiến lợi nhìn ông ta:
“Lý Thuận Đức.”
Lý Thuận Đức đứng lên, nhìn ông cụ Châu với vẻ trịch thượng:
"Lão gia, trong toàn bộ Châu gia, tôi luôn hết tình hết nghĩa với ông, tôi không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với ông.”
Ông cụ Châu kích động:
“Anh chưa làm chuyện gì có lỗi với tôi cả, anh…”
Ông cụ Châu chưa kịp nói xong, Lý Thuận Đức đã trầm giọng ngắt lời ông, không chút do dự nói:
"Lẽ nào ông chưa bao giờ nghi ngờ bệnh tình của mình sao?"