Chủ yếu tập trung vào nội dung: Công ty không quản lý tốt hành vi cá nhân của nghệ sĩ.
Khương Nghênh không gửi lá thư xin lỗi này ngay sau khi soạn thảo mà thay vào đó, nó được gửi đi sau khi sự việc lên men được vài giờ và công chúng về cơ bản đã hiểu ra sự thật và biết rằng những hành động này là hành động cá nhân của nghệ sĩ.
Tám giờ tối.
Khương Nghênh từ công ty đi ra, vừa lên xe đã nhận được điện thoại của Khúc Tích.
Khương Nghênh dựa vào ghế, nhíu mày, nhấn nút trả lời:
"Tôi nghe, Khúc Tích."
Khúc Tích ở đầu bên kia run rẩy thở dốc:
"Bà đang ở đâu?"
Khương Nghênh:
"Bà đang chạy bộ à?"
Khúc Tích thở dài một hơi, dường như đứng vững rồi đáp:
"Không, tôi đang dọn đồ!"
Khương Nghênh khó hiểu:
"Bà dọn đồ gì?”
Khúc Tích:
“Những thứ đó lần trước bố mẹ Bùi Nghiêu cho tôi!”
Khương Nghênh dừng một chút, hỏi:
"Bà định mang đi bán?”
Nghe vậy, Khúc Tích nhất thời không nói nên lời, sau đó nói:
"Trong mắt bà tôi là người như vậy à?”
Khương Nghênh thành thật nói:
"Không, trong lòng tôi thì bà chính là loại người này."
Khúc Tích: "..."
Khúc Tích cảm thấy trái tim mình đã nhận phải một đòn chí mạng với 10 nghìn điểm bạo kích.
Trong điện thoại đột nhiên im lặng khiến Khương Nghênh bật cười.
Nghe được tiếng cười của Khương Nghênh, Khúc Tích nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tôi muốn tuyệt giao với bà.”
Khương Nghênh cười nói:
"Bà không nỡ đâu.”
Khúc Tích:
“Bà cho rằng tôi là Châu Dị sao?”
Khương Nghênh đúng lúc chuyển đề tài:
“Bà định tới Bùi Gia trả những món đồ này?”
Khúc Tích rên rỉ một tiếng, hạ nắp cốp xuống:
“Chứ không thì sao?”
Nói xong, Khúc Tích lên xe, kết nối Bluetooth, đánh vô lăng và lái đi.
Khương Nghênh cười nói:
"Yên tâm đi gửi đi, đừng tiếc nuối, cha mẹ Bùi Nghiêu nhất định sẽ không tiếp nhận."
Khúc Tích lái xe thật nhanh trên đường:
“Tôi thành tâm đi trả lại đây!”
Khương Nghênh nổ máy, mỉm cười đáp:
"Ừ, tôi tin."
Hai người vừa lái xe vừa trò chuyện, trò chuyện được vài câu, Khúc Tích nghiêm túc nói:
“Thật ra bây giờ như vậy cũng tốt, nếu không thì tôi sẽ bồn chồn cả ngày. Bà không biết đâu, từ lần nhìn thấy Bùi Nghiêu đánh người, tôi thường mơ thấy ác mộng.”
Khương Nghênh cười đáp lại:
"Chẳng mấy khi có người khiến bà sợ.”
Khúc Tích:
“Này, làm người, điều quan trọng nhất là phải có khả năng tự nhận thức.
Khương Nghênh nghe vậy mỉm cười, chợt nhớ tới lời Châu Dị đã nói với cô, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô nhắc nhở Khúc Tích:
“Khúc Tích, lúc ở cùng Bùi Nghiêu, bà uống rượu xong rồi quên hết phải không?”
Khúc Tích:
"Sao bà biết?"
Khương Nghênh khéo léo nói:
"Bùi Nghiêu nói với Châu Dị."
Khúc Tích không hiểu lời nhắc nhở của Khương Nghênh, thậm chí còn cười lớn:
"Tôi nói cho bà biết, lần đó rất buồn cười, tôi đã uống quá nhiều và chạy đến phòng Bùi Nghiêu. Khi sáng thức dậy, tụi tôi còn trừng mắt nhau.”
Khương Nghênh: "..."
Khúc Tích nói xong, Khương Nghênh trầm mặc mấy giây, mới nói:
"Khúc Tích, hôm đó bà uống bao nhiêu..."
Khương Nghênh mới nói được nửa câu, Khúc Tích liền ngắt lời cô:
"Nghênh Nghênh, tôi không nói nữa, tôi đến Bùi Gia rồi.”
Sau đó, cúp luôn điện thoại không đợi Khương Nghênh trả lời.
Khúc Tích đỗ xe trước biệt thự của Bùi Nghiêu, tìm số điện thoại của anh trong sổ địa chỉ rồi bấm gọi.
Khi cuộc gọi được kết nối, Khúc Tích chăm chú nói:
"Sếp Bùi, tôi đến trả quà. Anh có thể ra ngoài giúp tôi được không?"
Giọng nói của Bùi Nghiêu có chút không vui:
"Không cần trả lại, cứ về đi!"
Khúc Tích:
"Sếp Bùi, tôi đến đây là để trả lễ một cách chân thành. Anh thấy đấy, tôi ở đây..."
Khúc Tích đang huyên thuyên, đột nhiên nghe thấy giọng bà Bùi ở đầu bên kia điện thoại:
"Có phải Tích Tích không? Tích Tích ở ngoài cửa à?"
Bùi Nghiêu trầm giọng nói:
“Cô ấy đi ngang qua, chuẩn bị quay về rồi.”
Mẹ Bùi:
"Vội về làm gì? Tích Tích, đừng đi. Con đứng ở cửa chờ dì.”
Khúc Tích: "..."
Một lúc sau, bà Bùi mỉm cười bước ra khỏi sân.
Khúc Tích nhìn thấy bà Bùi, vội vàng mở cửa bước xuống xe:
"Dì."
Bà Bùi bước tới, trìu mến nắm lấy tay Khúc Tích:
"Tích Tích, con đến đây sao không vào đi?"
Thực ra Khúc Tích rất thích mẹ của Bùi Nghiêu, bà là người dễ gần và không làm cao, cô mỉm cười đáp:
“Dì ơi, hôm nay con đến đây để trả những món quà đó cho dì. Con đã nói rõ với Sếp Bùi về tất cả những hiểu lầm trước đây."
Khi bà Bùi nghe những lời của Khúc Tích, bà nhận ra chuyện cô nói là hiểu lầm là chuyện gì.
Chẳng trách, hôm nay trông con trai bà trông có vẻ không vui khi về nhà.
Bà Bùi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng bà không có ý định đáp lại lời Khúc Tích, bà nắm tay cô bước vào trong, lo việc riêng của mình và nói:
“Tối nay con phải làm một việc cho dì.”
Khúc Tích:
“Dì ơi, những món quà đó vẫn còn ở trong cốp xe.”
Bà Bùi nói tiếp:
“Tối nay dì của Bùi Nghiêu đến đây và mang theo con dâu đến khoe khoang cả đêm. Con phải giữ thể diện cho dì.”
Khúc Tích ngượng ngùng cười nói:
"Dì, chuyện này e rằng con không giúp được dì đâu."
Bà Bùi:
"Sao con không giúp được? Giúp thì dễ thôi. Cứ giả làm bạn gái của Bùi Nghiêu là được."
Bà Bùi nói rồi nắm tay Khúc Tích đi vào đại sảnh, không đợi Khúc Tích phản bác, bà đã giới thiệu với người phụ nữ trung niên đang ngồi trong đại sảnh:
“Đây là bạn gái của Bùi Nghiêu, Tích Tích.”
Nói xong, bà quay sang Bùi Nghiêu đang ngồi đờ người trên ghế sô pha đơn, nói:
"Con còn đứng đó làm gì? Sao không lại đây đưa Tích Tích ngồi xuống?”