"Hiện tại con không cần làm gì đâu, về nhà luôn đi."
Châu Diên dựa lưng vào ghế hít một hơi thật sâu, trong lòng tràn đầy tức giận mà không thể nào phát tiết:
"Dạ."
Sau khi cúp điện thoại với Lục Mạn, Châu Diên ngẩng đầu lên, quan sát vẻ mặt Lý Thuận Đức qua kính chiếu hậu.
Lý Thuận Đức ngồi bất động, tựa như không nghe thấy anh nói chuyện với Lục Mạn.
Châu Diên ngồi yên lặng trong vài phút, mới nói:
"Chú Lý, chúng ta về nhà đi!"
Lý Thuận Đức:
“Dạ thưa cậu.”
Châu Diên hoàn toàn không lo lắng Lý Thuận Đức sẽ nói lung tung.
Lý Thuận Đức ở Châu Gia nhiều năm như vậy, chưa bao giờ đứng về phía nào, luôn đứng ngoài mọi chuyện.
Chỉ cần không liên quan đến lợi ích của ông cụ, thì ông ta luôn giữ kín miệng mồm không khác gì kẻ câm.
Bên kia, Lục Mạn sau khi cúp máy cuộc gọi với Châu Diên thì cho người đi tìm Phùng Hồng Hiên.
Nửa tiếng sau thì tìm được đối phương ở một khách sạn rẻ tiền.
Khi Phùng Hồng Hiên nhìn thấy người của Lục Mạn, ông ta vô thức muốn bỏ chạy.
Bốn vệ sĩ vây quanh, nói với giọng thờ ơ:
"Giám đốc Phùng, chân ông không sao chứ?"
Phùng Hồng Hiên lê chân què của mình, chột dạ nuốt nước bọt:
"Anh… anh muốn làm gì?"
Vệ sĩ cầm đầu mở miệng:
"Phu nhân nói thấy thương cho cái chân què của ông, bảo chúng tôi đưa ông đến bệnh viện khám bệnh.”
Phùng Hồng Hiên sợ hãi, muốn gọi người, nhưng vệ sĩ đứng sau rút ra một con dao găm đâm vào lưng ông ta:
"Giám đốc Phùng, tôi hy vọng ông nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động."
Lời cầu cứu của Phùng Hồng Hiên bị mắc kẹt nơi cuống họng:
"Tôi… tôi muốn gặp phu nhân."
Vệ sĩ:
"Được."
Sau khi ra khỏi khách sạn nhỏ, bốn vệ sĩ đã đưa Phùng Hồng Hiên lên một chiếc xe ca.
Phùng Hồng Hiên nín thở suốt dọc đường, suy nghĩ xem sau khi nhìn thấy Lục Mạn thì sẽ làm gì để cầu xin cho bản thân.
Không ngờ bốn vệ sĩ lại không cho ông ta cơ hội gặp mặt Lục Mạn mà trực tiếp đưa ông ta đến một phòng khám tư nhân.
Khi xe dừng lại, Phùng Hồng Hiên nhìn phòng khám ngoài cửa sổ xe, sửng sốt:
"Tôi… tôi muốn gặp phu nhân, sao các anh lại đưa tôi đến đây?"
Vệ sĩ cầm đầu nói:
“Phu nhân yêu cầu chúng tôi đưa giám đốc Phùng đi xem vết thương ở chân của ông. Phu nhân sẽ đến đây ngay.”
Vệ sĩ nói xong, không đợi Phùng Hồng Hiên nói gì đã tóm lấy cổ áo, kéo ông ta vào phòng khám.
Phùng Hồng Hiên giãy dụa với gương mặt đầy sợ hãi.
Các vệ sĩ vô cùng bình thản và lạnh lùng, giống như bốn người máy vô cảm.
Thủy Thiên Hoa Phủ.
Châu Dị cùng Khương Nghênh vừa vào cửa lập tức nhận được điện thoại của Tần Sở.
Châu Dị nhìn thấy cuộc gọi đến của Tần Sở, liếc nhìn gương mặt Khương Nghênh khi cô đang cúi xuống thay dép, đẩy lưỡi chạm vào răng trên, không trả lời, ấn cúp máy.
Khương Nghênh đang cúi đầu thay giày, nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Châu Dị đột nhiên dừng lại, cô vô thức quay đầu nhìn anh.
Châu Dị nhìn thấy dáng vẻ dò hỏi của cô, cười nói:
"Không phải phụ nữ đâu, là ông Tần."
Khương Nghênh:
"Sao không trả lời?"
Châu Dị cúi đầu hôn lên trán cô:
“Anh sợ sẽ làm bẩn tai em.”
Châu Dị nói xong đưa điện thoại đến trước mặt Khương Nghênh.
Khương Nghênh cụp mắt nhìn sang, khi nhìn thấy quả nhiên là Tần Sở, trong lòng hiện lên một cảm giác kỳ lạ, cô hơi mím môi nói:
“Em đi gọi cho Khúc Tích, hỏi xem cô ấy đã về chưa.”
Châu Dị cười nhiều ẩn ý: "Ừ."
Khương Nghênh bước đi, Châu Dị mở màn hình điện thoại và nhấn gọi lại.
Khi cuộc gọi được kết nối, Tần Sở chưa kịp nói chuyện thì Châu Dị đã mỉa mai nói:
"Người đó chết rồi à?"
Tần Sở cười hắc hắc:
"Ừ, Lục Mạn thật thông minh, chỉ cần một giờ là có thể làm được, chết thì khỏi đối chứng."
Châu Dị giọng bỡn cợt:
"Bà ta thực sự giỏi việc đó. Nhưng chỉ số IQ còn kém lắm, vào lúc này Phùng Hồng Hiên càng không thể chết, nếu anh ta chết, sẽ xác nhận Châu Diên đã làm điều đó. "
Tần Sở:
“Như vậy không phải tốt hơn sao?”
Châu Dị chế nhạo:
"Điều quan trọng nhất trong cuộc đời Châu Hoài An chính là quyền lực. Việc Châu Diên uy hiếp và hối lộ các giám đốc điều hành công ty đã chạm đến gót chân Asin của ông ta."
Tần Sở nghe vậy nói đùa:
“Vậy tiếp theo có lẽ ông có thể xem một vở kịch hay.”
Châu Dị cười khinh khỉnh rồi nói:
"Ông cụ thông minh như vậy sao có thể sinh ra một đứa con trai ngu ngốc như vậy?"
Tần Sở:
“Có lẽ là tạo nghiệt quá nhiều.”
Châu Dị và Tần Sở nói chuyện vài câu rồi cúp điện thoại.
Anh cất điện thoại di động vào túi, đang định đi lên lầu thì Tiểu Cửu từ cửa bước vào.
Châu Dị nhìn Tiểu Cửu, nói với giọng biếng nhác:
"Chuyển tới đây rồi à?"
Tiểu Cửu gật đầu: "Dạ!”
Tiểu Cửu nói xong, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nghiêm túc nói:
"Sếp Châu, bên ngoài có người."
Đôi chân mày Châu Dị nhíu lại, vẻ mặt lạnh lùng, hất cằm nói:
"Ra ngoài xem thử đi."
Tiểu Cửu:
"Anh muốn người ta chết hay sống?"
Châu Dị chặc lưỡi:
"Cậu nghĩ tôi là ông Tần à? Tôi là doanh nhân chân chính.”
Tiểu Cửu gật đầu:
"Đã hiểu."
Nhìn thấy Tiểu Cửu vẻ mặt dữ tợn rời đi, Châu Dị xoa xoa đôi chân mày: Cậu có chắc là hiểu không đó?