Một con sói đang rình rập chờ thời cơ.
Suốt những năm tháng sống dưới mái nhà họ Châu, Châu Dị luôn chọn cho mình một cuộc sống lặng lẽ, âm thầm, tránh xa mọi thị phi tranh đấu.
Nhưng Nhiếp Chiêu thì ngược lại, anh ta ngông cuồng, kiêu ngạo, không bao giờ che giấu dã tâm của mình.
Châu tam gia vừa đề phòng anh ta, vừa phải trọng dụng anh ta.
Anh ta giống như một con dao treo lơ lửng trên đầu Châu tam gia, chỉ cần sơ sẩy một chút, sẽ mất mạng như chơi.
Nhiếp Chiêu vừa dứt lời, Châu tam gia không tỏ rõ thái độ: “Để tao xem thế hệ của chúng mày có bản lĩnh gì.”
Châu Dị: “Chúc ông sống lâu trăm tuổi.”
Châu Dị buông lời châm chọc, Nhiếp Chiêu đương nhiên hiểu rõ, nhưng anh ta vẫn cố tình đáp trả: "Vậy tôi chúc ông bệnh tật triền miên."
Vừa khi Châu Dị và Nhiếp Chiêu bước chân ra khỏi cánh cổng nhà cũ họ Châu, Châu tam gia đã đập tan một chiếc ấm trà ngay sau lưng họ.
Hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương.
Ra khỏi nhà cũ, Nhiếp Chiêu lấy bao thuốc lá trong túi ra, ngậm một điếu vào miệng, sau đó lấy thêm một điếu đưa cho Châu Dị: “Hút một điếu không?”
Châu Dị đút hai tay vào túi: “Sợ quỳ gối.”
Nghe vậy, Nhiếp Chiêu khẽ cười, cúi đầu che gió, chậm rãi châm điếu thuốc. Hít một hơi thật sâu, anh ngẩng đầu nhìn Châu Dị, ánh mắt ánh lên vẻ thách thức: "Cậu đoán xem, lão già kia sẽ ra tay với cậu trước hay với tôi trước?"
Nhiếp Chiêu đứng trước gió, làn khói thuốc theo gió bay về phía Châu Dị.
Châu Dị cau mày, lùi về sau một chút, trầm giọng nói: “Ra tay cùng lúc.”
Bởi lẽ, chỉ cần một trong hai người chúng ta còn tồn tại, thì vẫn sẽ là một mối đe dọa tiềm tàng đối với ông ta.
Đặc biệt là trong tình huống này.
Nhiếp Chiêu: “Chậc, hổ dữ không ăn thịt con.”
Châu Dị: “Chú cũng đâu phải con ruột của Châu tam gia.”
Nhiếp Chiêu nghiêng đầu nhìn Châu Dị: “Sao cậu biết không phải?”
Châu Dị nhướng mày: “Hửm?”
Nhiếp Chiêu: “Trưa nay tôi mời, uống chút gì không?”
Châu Dị cúi đầu nhìn đồng hồ, không từ chối: “Đi đâu?”
Nhiếp Chiêu đáp: “Cậu chọn địa điểm đi.”
Châu Dị: “Chú chọn đi.”
Nói xong, Châu Dị đi đến bên cạnh xe, gõ cửa sổ, bảo trợ lý Trần đi trước.
Trợ lý Trần hạ cửa sổ xe xuống, liếc nhìn Nhiếp Chiêu ở phía xa: “Anh chú ý an toàn.”
Châu Dị bình thản lên tiếng: "Tiểu Cửu đang bám theo phía sau."
Trợ lý Trần gật đầu, xoay vô lăng, lái xe rời đi.
Sau khi trợ lý Trần rời đi, Châu Dị xoay người, lên xe của Nhiếp Chiêu.
Nhiếp Chiêu vừa lái xe, vừa cười khẩy: "Trợ lý của cậu lo tôi sẽ ăn thịt cậu à?"
Châu Dị liếc nhìn Nhiếp Chiêu, nửa đùa nửa thật: "Cẩn tắc vô áy náy, dù sao chú cũng từng có tiền án tiền sự."
Nhiếp Chiêu cười khẽ, "Vẫn còn nhớ chuyện đó sao?"
Châu Dị cười nhạt, "Suýt nữa mất nửa cái mạng, làm sao có thể quên được chứ."
Nhiếp Chiêu cười khẩy, "Người suýt nữa mất nửa cái mạng không phải là trợ lý Trần à? Nghe nói sống mũi còn bị gãy cơ mà."
Châu Dị: "Những lời này, để dành lần sau nói trước mặt Trần Triết đi."
Châu Dị nói xong, Nhiếp Chiêu cười cười, không đáp lời.
Sau một hồi im lặng, Châu Dị bất ngờ lên tiếng: "Lần trước, Nghênh Nghênh nhận được một tin nhắn tiết lộ chuyện tôi muốn ra tay với Cát Kim Hoa, có phải là do chú làm không?"
Nhiếp Chiêu xoay vô lăng, lái xe vào đường chính: “Không phải tôi.”
Châu Dị: “Ừ.”
Nhiếp Chiêu lại nói: “Nhưng tôi biết là ai.”
Châu Dị nhướng mày: “Ai?”
Nhiếp Chiêu đáp gọn lỏn: "Đoạn Sâm, cậu ấm độc nhất của nhà họ Đoạn danh tiếng lẫy lừng ở Dung Thành."
Châu Dị nghiêng người, liếc nhìn Nhiếp Chiêu, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Nhiếp Chiêu vẫn giữ vẻ ung dung, như thể chẳng có chuyện gì to tát: "Đoạn Sâm đang để ý Nghênh Nghênh. Nếu cậu muốn xử lý hắn, sau khi xong việc với lão già kia, tôi sẽ "đóng gói" hắn cẩn thận, gửi tận tay cậu."
Châu Dị nhếch mép cười, ánh mắt đầy ẩn ý: "Nghe đồn chú với cậu ấm nhà họ Đoạn là anh em tốt cơ mà?"
Nhiếp Chiêu cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng: "Không phải anh em nào cũng có thể xả thân vì nhau, cũng có những kẻ sẵn sàng đâm sau lưng bạn bè."
Vừa dứt lời, Nhiếp Chiêu gõ nhẹ những ngón tay lên vô lăng, giọng điệu có chút trầm ngâm: "Cậu có nghe nói dạo trước tôi thất bại trong một dự án, mất trắng bảy triệu không?"
Châu Dị: “Nghe nói rồi.”
Nhiếp Chiêu cười khẩy, giọng điệu pha chút cay cú: "Đoạn Sâm làm đấy, tên khốn đó, để phá hỏng kế hoạch của tôi, không tiếc hy sinh nhan sắc, quyến rũ quản lý phòng kinh doanh của tôi, moi móc thông tin giá thầu từ cô ta."
Châu Dị trêu chọc: "Không lẽ sau đó, chính cậu ta lại chơi xấu chú à?"
Nhiếp Chiêu cười nhạo: "Nếu cậu ta đích thân chơi xấu tôi thì cũng coi như không rơi vào tay người ngoài, đằng này thằng nhóc đó lại đưa giá thầu của tôi cho kẻ thù của tôi."
Châu Dị: “…”
Hai người vừa nói chuyện phiếm, xe vừa đến một nhà hàng tư nhân.
Nhiếp Chiêu dừng xe, ra hiệu cho Châu Dị xuống xe.
Nhiếp Chiêu có vẻ là khách quen ở đây, vừa bước vào đã dẫn Châu Dị thẳng đến một phòng riêng.
Cả hai bước vào phòng, người phục vụ liền đưa thực đơn tới.
Nhiếp Chiêu không nhận, mà đưa thẳng cho Châu Dị.
Châu Dị đẩy thực đơn sang một bên, cởi áo vest, xắn tay áo lên, nói gọn: "Lấy vài món đặc trưng của quán là được."
Châu Dị nói xong, nhân viên phục vụ nhìn Nhiếp Chiêu với ánh mắt dò hỏi.
Nhiếp Chiêu khẽ nhướng cằm: “Làm theo lời Châu tổng.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười, cầm thực đơn rời đi.
Nhân viên phục vụ vừa đi khỏi, khép cửa phòng lại, Châu Dị lập tức chống tay lên bàn, nhìn Nhiếp Chiêu, hỏi: "Chú và Châu tam gia thật sự là cha con à?"
Nhiếp Chiêu xoay xoay tách trà: “Phải.”
Nhiếp Chiêu vừa dứt lời, Châu Dị định hỏi thêm thì điện thoại di động trong túi anh rung lên hai tiếng.
Châu Dị lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình rồi nhướng mày.
Tiểu Cửu: Châu tam gia phái người theo dõi trợ lý Trần.