Thậm chí còn khiến Khúc Tích có ảo tưởng rằng cô đã yêu thầm anh nhiều năm và yêu mà không có được.
Đặc biệt là khi nhìn vào ánh mắt của Bùi Nghiêu, ánh mắt tràn đầy những cảm xúc lẫn lộn, anh muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với cô, nhưng lại thương cảm cô.
Khúc Tích: Kiếp trước phải gây ra bao nhiêu ác nghiệp nên kiếp này mới phải gặp oan gia thế này!
Bùi Nghiêu nói xong, cau mày khi Khúc Tích vẫn im lặng: "Có phải em họ của cô nói với cô là tôi ở đây không?"
Khúc Tích hít một hơi thật sâu, cô không thể chịu đựng được nữa, cũng không cần phải chịu đựng nữa, cô nói với thái độ chơi cho tan nát luôn:
“Anh Bùi, hôm nay là ngày Nghênh Nghênh và Sếp Châu tuyên bố chính thức, là ngày tốt đẹp, nên có nhiều chuyện để tôi sẽ nói với anh sau.”
Nghe vậy, Bùi Nghiêu cảnh giác nhìn Khúc Tích:
“Cô muốn tỏ tình với tôi?”
Khúc Tích nói:
“Từ nhỏ tôi đã thích ngắm trai đẹp, nhưng từ khi gặp anh, tôi mới nhận ra rằng đàn ông chỉ đẹp thôi là chưa đủ.”
Bùi Nghiêu không hiểu: "Hả?"
Khúc Tích nghiêm túc nhìn anh nói:
"Còn cần phải có đầu óc nữa."
Nghe Khúc Tích nói vậy, đôi chân mày của Bùi Nghiêu càng nhíu lại.
Khúc Tích cho rằng anh đã hiểu nên bắt đầu bước vào phòng.
Nào ngờ vừa mới đi được hai bước, Bùi Nghiêu đã nắm lấy cổ tay cô.
Khúc Tích ngẩng đầu, không biết tại sao: "Hả?"
Bùi Nghiêu cụp mắt xuống, nói với giọng kìm nén:
"Cô đừng tập trung hết sự chú ý vào tôi. Cô chưa từng nghe câu nói đó à? Nếu lúc còn trẻ mà gặp được người quá đỗi rực rỡ thì về sau tiêu chuẩn chọn bạn đời sẽ rất cao.”
Khóe môi Khúc Tích nhếch lên: "..."
Bùi Nghiêu: "Tôi hiểu ý cô, tức là trước khi gặp tôi, những anh chàng đẹp trai mà cô gặp đều chỉ là có vỏ ngoài, nhưng kể từ khi gặp tôi, cô phát hiện ra là những anh chàng đẹp trai vừa có sắc vừa thông minh có đúng không?”
Khúc Tích sửng sốt, biểu cảm đơn đã không còn đủ để bộc lộ nội tâm của mình.
Với mạch tư duy này, làm thế nào mà doanh thu của Bùi Thị năm ngoái cao hơn những năm trước 30%?
Khúc Tích khá sốc trước những gì Bùi Nghiêu nói đến mức không thốt nên lời, Bùi Nghiêu thấy cô nhìn chằm chằm vào mình một lúc, anh buông tay ra và thở dài:
"Thôi bỏ đi, cô và Châu Nhỏ đều như vậy, cũng không biết loại người các người rốt cuộc nghĩ thế nào nữa, bản tính khó đổi.”
Bùi Nghiêu nói và đi về phía bàn ăn.
Đi được hai bước, anh quay đầu nhìn Khúc Tích, cau mày nói:
"Nhưng tôi không phải là Nghênh Nghênh, nên cô đừng có những ảo tưởng phi thực tế về tôi nữa."
Khúc Tích: Nhịn đi, đừng trả lời. Tuyệt đối đừng tiếp lời! Chỉ cần mi đáp lại, sẽ cung cấp cho anh ta thêm xúc tác ái kỷ.
Nhìn theo Bùi Diệu đi đến bàn ăn ngồi xuống, Khúc Tích thầm khuyên nhủ mình không nên chấp nhất anh ta cho đến khi bình tĩnh trở lại, cô mới bước lên trước chọn một chỗ ngồi cách xa anh nhất.
Nhìn hai người tương tác, Khương Nghênh không khỏi bật cười.
Khúc Tích liếc mắt nhìn cô, nói với giọng chỉ có hai người nghe được:
“Đây đều là lỗi của Châu Dị nhà bà. Anh ấy nói hai người mời tôi đi ăn tối, nhưng anh ấy lại không nói cho tôi biết là có Bùi Nghiêu nữa.”
Khương Nghênh cầm chiếc ấm sứ rót trà cho Khúc Tích, mỉm cười nói:
“Bớt nóng đi.”
Khúc Tích nhìn từ Khương Nghênh đến Châu Dị, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tôi đã ghi sổ món nợ này.”
Châu Dị nhận ra ánh mắt Khúc Tích đang nhìn anh, anh giả vờ không để ý, chậm rãi uống trà, uể oải tựa lưng vào ghế, trầm giọng nói:
"Ông Bùi, vừa rồi ông có nói có dự án gì muốn nói với tôi à?”
Bùi Nghiêu vẫn đắm chìm trong trí tưởng tượng của mình, nhưng khi nói đến dự án thì bừng tỉnh:
“À, làm resort, ông làm không?”
Châu Dị:
“Lợi nhuận khả quan không?”
Bùi Nghiêu chế nhạo:
"Không khả quan mà tôi làm à? Ông nghĩ tôi là ông sao? Để tạo danh tiếng mà mấy năm nay toàn làm những chuyện phải bù vốn.”
Châu Dị cười khẩy, nghịch chén trà rồi nói:
“Dạo này nhà họ Châu bình yên quá, tôi không tiện nổi tiếng.”
Bùi Nghiêu:
"Thì nặc danh, nếu ông đầu tư vào chỗ tôi, thì tôi có thể bán đứng ông không?"
Châu Dị không đáp lại mà chuyển sự chú ý sang Khúc Tích:
“Sếp Khúc có hứng thú với dự án nghỉ dưỡng không?”
Khi Khúc Tích chợt được gọi, cô giật mình, bàn tay cầm tách trà hơn run lên.
Khúc Tích bị Châu Dị gạt hai lần khá nặng, nên giờ nghe anh nói chuyện, cô vô thức đề phòng nói:
"Không có hứng thú."
Châu Dị:
"Trong đầu tư thì ông Bùi luôn có tầm nhìn xa trông rộng, nếu ông ấy nói có thể kiếm tiền, thì chắc chắn sẽ kiếm được tiền."
Khúc Tích cười nửa miệng:
"Tôi không có tiền đầu tư."
Châu Dị chân thành nói:
"Không sao đâu. Tôi có thể cho sếp Khúc vay tiền. Nếu lỗ thì tôi chịu, còn nếu lời thì cô trả lại tiền gốc cho tôi là được.”
Khúc Tích nghe xong thì khựng lại, không thể tin nhìn Châu Dị:
"Có chuyện tốt như vậy sao?"
Khóe môi mỏng Châu Dị cong lên, anh mỉm cười:
“Chẳng mấy khi có bánh từ trên trời rơi xuống.”
Khúc Tích suy nghĩ vài giây, sau đó chớp mắt nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh uống trà như thường lệ và phớt lờ cuộc trò chuyện của họ.
Khúc Tích thấy Khương Nghênh không có phản ứng, bèn đá chân cô dưới bàn ăn.
Khương Nghênh quay đầu lại, Khúc Tích thấp giọng hỏi:
"Lần này Châu Dị nhà bà có gạt tôi không?"
Khương Nghênh nói thật:
“Khó nói lắm.”
Khúc Tích hơi dao động nhưng lại lo bị lừa:
“Bà nói xem, liệu có phải ông ấy chợt nhận ra là mình có lương tâm không?”
Khương Nghênh trêu chọc:
“Hay là bà hỏi anh ấy đi?”
Khúc Tích: "..."
Khúc Tích đang im lặng thì cửa phòng vang lên tiếng gõ từ bên ngoài, sau đó người quản lý sảnh đẩy cửa ra, bắt đầu cho lên món với nụ cười trên môi.
Sau khi tất cả các món ăn đã được dọn ra, bốn người cùng động đũa, và những vướng mắc trôi qua.
Ăn nửa chừng, chợt Bùi Nghiêu ngẩng đầu hỏi:
“Em họ cô làm sao vậy?”
Câu hỏi của Bùi Nghiêu rất khó hiểu, nhưng những người có mặt đều hiểu rằng anh đang hỏi Khúc Tích.
Khúc Tích ngước mắt lên, không muốn nhưng vẫn phải trả lời:
"Chuyện gì?"
Bùi Nghiêu có vẻ hơi xấu hổ:
“Tôi vừa nhìn thấy cô ấy đang ăn cùng một người đàn ông ở phòng bên cạnh.”
Nói xong, Bùi Nghiêu cảm thấy mình nói chưa đầy đủ, liền bổ sung thêm:
"Không phải là người đàn ông lần trước."
Khúc Tích: "Ồ."
Câu trả lời "Ồ" của Khúc Tích bình thản và dịu dàng đến mức Bùi Nghiêu nghẹn lời:
"Cô không có suy nghĩ gì à?"
Khúc Tích thẳng thắn nói:
"Không có."
Vẻ mặt Bùi Nghiêu nhăn lại:
"Dù sao thì cô cũng là chị họ của cô ấy, cô không sợ cô ấy lạc lối sao?"
Khúc Tích đặt đũa trong tay xuống, hít một hơi:
“Sếp Bùi, em họ tôi năm nay đã trưởng thành rồi, cô ấy đã lớn, có thể chịu trách nhiệm về hành động của mình, cô ấy muốn ăn gì, cùng với ai là tự do của cô ấy.”
Bùi Nghiêu: "..."
Khúc Tích đã kiềm chế kể từ khi bước vào cửa phòng, giờ thì cô đang tức giận.
Bùi Nghiêu thấy vậy, nhìn chăm chú vào Khúc Tích, vẻ mặt khó xử nói:
"Đừng để tôi ảnh hưởng đến tình cảm của chị em cô."
Khúc Tích: "..."
Khúc Tích không biết nên diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào.
Nếu phải tìm một tính từ thích hợp thì có lẽ đó sẽ là “giận quá hóa cười”.
Khúc Tích quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, hồi lâu không nói gì, cười nửa miệng:
"Anh Bùi, nếu anh quan tâm đến chị em chúng em như vậy, thì anh vẫn còn yêu em họ của tôi à? Hay là anh bắt đầu thích tôi rồi?"