Mục lục
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tục ngữ có câu, ban ngày đừng nói chuyện người, ban đêm đừng nói chuyện ma.

Kỷ Mẫn vừa nói về Liễu Trữ trong phòng, Kỷ Trác đang dựa vào tường hút thuốc bên ngoài đã nhìn thấy cô ta.

Ngay phòng bên cạnh, Liễu Trữ lại đi xem mắt.


Kỷ Trác chỉ liếc nhìn Liễu Trữ một cái, cúi đầu hút xong điếu thuốc, rồi đứng thẳng dậy bước đi.

Kỷ Trác nhìn thấy Liễu Trữ, cô ta cũng nhìn thấy anh ta.

Liễu Trữ bề ngoài không chút gợn sóng, nhưng tay cầm đũa lại siết chặt hơn.

Người xem mắt với Liễu Trữ là một phú tam đại, ngoại hình cũng được, chỉ là hơi ngốc nghếch, ba câu thì hết hai câu khoe khoang gia thế nhà mình ở Bạch Thành vững chắc như thế nào.

"Người ta nói phú bất quá tam đại, tôi thấy câu này không đúng, anh xem nhà tôi, chẳng phải đã phú quá tam đại rồi sao?"

"Tôi biết cô là nữ cường nhân trong giới này, nhưng tôi cũng nói rõ, nếu cô lấy tôi, tôi hy vọng cô đừng đi làm nữa, ngoan ngoãn ở nhà làm bà chủ, rồi sinh cho tôi một trai một gái."

Liễu Trữ, "Giàu cỡ nào?"

Người đàn ông ngẩn ra, không hiểu, "Hửm?"

Liễu Trữ mặt không cảm xúc, không giống như Khương Nghênh bị cuộc sống mài mòn thành lạnh lùng, mà là bản tính lãnh đạm xa cách, "Có giàu hơn làm bà Kỷ không?"

Người đàn ông hiểu ra, sắc mặt hơi khó coi, "Cô, cô không phải không thích anh ta sao?"

Liễu Trữ khẽ cười, "Là ảo giác gì khiến anh nghĩ rằng tôi không thích Kỷ Trác mà lại thích anh?"

Người đàn ông cứng họng, sắc mặt vốn đã khó coi nay lại càng thêm khó coi, "Cô không thích tôi thì xem mắt với tôi làm gì?"

Liễu Trữ nhếch môi, "Chơi thôi."

Nghe thấy lời của Liễu Trữ, người đàn ông đập mạnh tay xuống bàn, "Cô bị điên à?"

Liễu Trữ, "Anh có thuốc à?"

Người đàn ông bị thái độ của Liễu Trữ chọc tức, đứng dậy chỉ vào cô ta nói, "Cô nghĩ cô có tiếng tăm gì ở Bạch Thành, suốt ngày xem mắt, phóng túng, bị Kỷ Trác chơi đùa nửa năm..."

Người đàn ông đang chỉ vào Liễu Trữ, tức giận nói.

Liễu Trữ ngẩng đầu, thản nhiên nói, "Xem mắt không thành công thì thôi, anh hành xử như vậy là rất kém."

Nghe vậy, người đàn ông nghẹn lời.

Mắng cũng không được, không mắng cũng không xong.

Mắng thì giống như chứng minh lời Liễu Trữ nói, anh ta kém cỏi.

Nhưng không mắng, anh ta lại không nuốt trôi cơn giận này.

Trong lúc người đàn ông còn đang lưỡng lự, Liễu Trữ lại bình thản nói, "Kỷ Trác làm 'kẻ dự bị' cho tôi nửa năm trời mà còn chẳng khó chịu bằng anh mới xem mắt tôi có nửa tiếng."

Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Liễu Trữ.

Một giây sau, người đàn ông thu tay lại, xoay người tức giận bỏ đi.

Người đàn ông vừa đi, Liễu Trữ liền nhanh tay lấy sợi dây chun trên cổ tay, buộc vội mái tóc đuôi ngựa.

Làm xong một loạt động tác, Liễu Trữ cầm đũa gắp thức ăn.

Ăn được hai miếng, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi ngang qua trong tầm mắt, cô liền lên tiếng, "Kỷ Trác."

Kỷ Trác dừng bước, siết chặt hàm.

Vài giây sau, anh ta không quay đầu lại, đẩy cửa phòng riêng trước mặt đi vào.

Kỷ Trác vừa đẩy cửa vào phòng, Nhiếp Chiêu liền rủ mọi người chuyển địa điểm.

Kỷ Trác cười nói, "Đưa ba bà bầu đi đâu?"

Nhiếp Chiêu nói, "Về nhà, hầm canh."

Nhiếp Chiêu đúng là người nói được làm được, trước khi rời khỏi phòng, anh đã gọi điện cho người giúp việc ở nhà, dặn dò hầm chút canh bồi bổ cho bà bầu.

Gọi điện thoại xong, Nhiếp Chiêu nắm ngón tay Kỷ Mẫn, nhỏ giọng hỏi, "Em có ghen không?"

Kỷ Mẫn ngẩng đầu, ánh mắt trong veo, "Anh thấy em giống người có vấn đề sao?"

Một đám người hùng hổ rời khỏi phòng riêng, Kỷ Trác là người cuối cùng bước ra.

Ngay khi anh vừa ló mặt khỏi cửa, một bàn tay đã nhanh như chớp túm lấy cổ tay, kéo mạnh anh vào phòng bên cạnh.

Đèn trong phòng đã tắt, tối om.

Kỷ Trác nhíu mày, chưa kịp đẩy người trước mặt ra, một đôi môi đỏ mọng mang theo mùi rượu đã áp sát, m.ơn t.rớn môi anh ta nói, "Anh có nhớ em không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK