Vài phút sau, Khương Nghênh tiễn Nhậm Huyên và lão Tống ra về, cầm lấy điện thoại trên bàn làm việc nhắn tin cho Châu Dị: “Nhậm Huyên có scandal, cần trợ lý Trần giúp đỡ thanh minh.”
Châu Dị lập tức trả lời: “Được, lát nữa anh sẽ bảo bộ phận tài chính trừ tiền thưởng cuối năm của Trần Triết.”
Khương Nghênh: “?”
Châu Dị: “Coi như là tiền cơm cậu ta mời vợ chồng mình để báo đáp.”
Khương Nghênh: “…”
Châu Dị: “Vợ à, anh nhớ em.”
Châu Dị đổi chủ đề nhanh như chớp, Khương Nghênh nhất thời không kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới đáp: “Em cũng vậy.”
…
Bên này, Nhậm Huyên và lão Tống vừa bước ra khỏi phòng làm việc của Khương Nghênh, vẻ mặt liền trở nên căng thẳng.
Lão Tống đoán ra tâm tư của cô ta ngay: “Cô cảm thấy ngại làm phiền trợ lý Trần à?”
Trong thang máy chỉ có hai người, Nhậm Huyên cũng không giấu giếm, gật đầu: “Khá ngại.”
“Bạn bè mà, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện bình thường, huống hồ hai người còn là hàng xóm từ nhỏ.”
Nhậm Huyên mím môi, dựa người vào thành thang máy, im lặng không nói.
Thấy Nhậm Huyên không nói gì, lão Tống hạ giọng: “Con bé này thật là cứng đầu, ở đây cũng không có người ngoài, minh tinh lợi dụng người hâm mộ để tạo dư luận, hạ bệ đối thủ là chuyện thường, sao cô lại…”
Lão Tống đang nói thì Nhậm Huyên đứng thẳng người, cắt ngang: “Gây áp lực dư luận quá lớn sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, tôi tự mình hưởng thụ số tiền mình kiếm được, tại sao lại kéo người hâm mộ gánh chịu trách nhiệm pháp lý cùng?”
“Cứng đầu!”
“Đặt mình vào vị trí của người khác, không tính những người trưởng thành có đầy đủ năng lực hành vi, những học sinh còn đang đi học, chưa phân biệt được phải trái, nếu tôi là phụ huynh của họ, con cái tôi vì hâm mộ một minh tinh mà vướng vào vòng lao lý, tôi sẽ nghĩ thế nào?”
Lão Tống nghẹn họng.
Nhậm Huyên khẽ cười: “Anh Tống, tôi biết anh không phải loại người như vậy, tôi chỉ muốn nói, nếu sau này tôi có con, nó hâm mộ minh tinh nào đó, tôi hy vọng minh tinh đó sẽ mang đến cho nó những năng lượng tích cực, dẫn dắt nó trở thành người tốt hơn, chứ không phải lợi dụng sự non nớt, nhận thức lệch lạc của con tôi để làm những chuyện gây nguy hiểm.”
“Để hôm nào tôi tổ chức một bữa tiệc, kéo cô với Khương Nghênh lại gần nhau, hai người nhất định sẽ trở thành bạn tốt.”
Nụ cười trên mặt Nhậm Huyên càng thêm rạng rỡ: “Tôi rất thích Khương tổng.”
Lão Tống lắc đầu cười: “Hai người đều là “dòng suối trong” của giới giải trí.”
Lão Tống vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra, cả hai đồng thời im lặng.
Hai người lần lượt bước ra khỏi thang máy, lão Tống nhỏ giọng hỏi: “Cần tôi đi cùng cô không?”
Nhậm Huyên đáp: “Không cần đâu anh Tống, anh đợi tôi ở đây là được rồi.”
Lão Tống cũng không muốn đi, chuyện của đám trẻ, anh ta không muốn xen vào.
Nghe Nhậm Huyên nói vậy, lão Tống nghiêm mặt, nhưng trong lòng đã sớm vui như mở cờ.
Nhậm Huyên nói xong, bước đi về phía phòng làm việc của trợ lý.
Nhậm Huyên hiện đang là ngôi sao nổi tiếng, nhân viên đi qua đi lại nhìn thấy cô ta đều ngoái đầu nhìn, đặc biệt là mấy cô ở phòng thư ký, còn tò mò thò đầu ra nhìn.
“Nhậm Huyên kìa!”
“Đến tìm trợ lý Trần sao?”
“Nghe nói hai người đang hẹn hò, nhưng hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy Nhậm Huyên đến tìm trợ lý Trần.”
Mặc kệ những lời bàn tán sau lưng, Nhậm Huyên giơ tay gõ cửa phòng trợ lý.
Nửa giây sau, nghe thấy tiếng “Vào đi” từ bên trong, Nhậm Huyên đẩy cửa bước vào.
Lúc Nhậm Huyên bước vào, Trần Triết đang quay lưng lại gọi điện thoại.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng, quần tây, một tay cầm điện thoại, một tay chống lên cửa sổ kính.
Không biết người đầu dây bên kia nói gì, Trần Triết cười khẩy: “Ông nghĩ điều đó có thể sao?”
Nói xong, Trần Triết quay đầu lại nhìn người phía sau.
Nhìn thấy người đến là Nhậm Huyên, nụ cười lạnh lùng trên mặt anh ta biến mất, anh ta mím chặt môi.
Bốn mắt nhìn nhau, Nhậm Huyên sững người vài giây.
Thật xa lạ.
Người đầu dây bên kia vẫn đang nói, nhưng trong mắt Trần Triết đã lóe lên vẻ thiếu kiên nhẫn, một lúc sau, anh ta nói với người trong điện thoại: “Chiều rồi nói.”
“Trợ lý Trần, coi như tôi xin anh, anh…”
Chưa kịp dứt lời, Trần Triết đã cúp máy.
Anh ta cất điện thoại, bước về phía Nhậm Huyên.
Khi mũi giày anh ta chạm vào mũi giày cô ta, Nhậm Huyên vô thức lùi về sau.
Trần Triết cúi đầu nhìn cô ta, vẻ mặt tủi thân: “Chị, chị sợ em sao?”