Mục lục
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Nghiêu nói xong, Châu Dị không có phản ứng gì, nhưng hơn mười bảo vệ đứng sau lưng hai người đều cố nén cười.

Bùi Nghiêu nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, liếc nhìn bọn họ.

Hơn mười bảo vệ lập tức nghiêm mặt, có hai người không nhịn được, liền véo mạnh vào đùi mình.

Bùi Nghiêu: "Châu Dị, đây là đội ngũ tinh anh mà ông đào tạo gần hai mươi năm sao? Chẳng có chút bản lĩnh nào cả."


Châu Dị trêu chọc: "Người của tôi tinh anh nhanh nhạy chứ không phải người máy, ông muốn tìm người máy thì đến tìm lão Tần."

Dưới trướng Tần Trữ có không ít "người máy", ai nấy đều mặt không cảm xúc.

Đứng là vậy, dù có chuyện gì xảy ra, cũng đều là một vẻ mặt “đơ như cây cơ”.

Nghe ra Châu Dị đang bênh vực người của mình, Bùi Nghiêu nhếch mép, sải bước đi vào trong.

Hai người đi vào vài bước, cuối cùng cũng nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Khúc Tích và tên bảo vệ.

"Con người đôi khi là như vậy, càng thiếu thứ gì trong lòng, càng tỏ vẻ chán ghét thứ đó."

"Ví dụ như bây giờ, anh tỏ vẻ rất chán ghét tôi, nhưng tôi biết, trong lòng anh thực sự muốn kết bạn với tôi."

"Anh cũng đừng dọa tôi là sẽ đánh tôi bất tỉnh, tôi tin anh sẽ không làm vậy."

"Muốn kết bạn, bước quan trọng nhất là gì? Là phải mở miệng nói chuyện."

Khúc Tích ngồi quay lưng về phía Bùi Nghiêu và Châu Dị, nói liên tục với tên bảo vệ.

Tên bảo vệ nhìn Bùi Nghiêu và Châu Dị, nghiến răng, không nói gì.

Châu Dị khẽ cười: "Hay là chúng ta đứng đây thêm một lúc nữa, tôi thấy tên bảo vệ đó sắp không chịu đựng nổi rồi."

Bùi Nghiêu hào phóng nói: "Thôi bỏ đi, cứu người một mạng hơn xây bảy tòa tháp, tuy anh ta không phải người tốt, nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh ta chết trước mặt mình được."

Bùi Nghiêu vừa dứt lời, chưa kịp để anh ta bước tới, tên bảo vệ đứng trước mặt Khúc Tích đã lên tiếng: "Bùi tổng."

Nghe thấy tên bảo vệ gọi "Bùi tổng", Khúc Tích sững người, rồi quay phắt lại.

Nhìn thấy người phía sau thực sự là Bùi Nghiêu, cô đứng dậy, lao vào lòng anh.

Người vừa nãy còn thao thao bất tuyệt với tên bảo vệ, lúc này lại đỏ hoe mắt.

Bùi Nghiêu ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô: "Sợ à?"

Khúc Tích mạnh miệng: "Không sợ."

Bùi Nghiêu cười: "Anh cũng thấy em không sợ, nhưng tên bảo vệ kia có vẻ sợ lắm."

Bùi Nghiêu vừa nói xong, Khúc Tích liền véo vào eo anh.

Khúc Tích ra tay không hề nhẹ, Bùi Nghiêu đau đến mức hít một hơi lạnh.

Hai người đang tình tứ thì Châu Dị đi đến bên cạnh mẹ Bùi, cúi người xuống nói: "Dì, dì không sao chứ?"


Mẹ Bùi lắc đầu: "Dì không sao."

Châu Dị: "Dì không sao là tốt rồi."

Mẹ Bùi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Mấy người này không biết muốn làm gì, bắt cóc dì và Tích Tích đến đây, nói là ông chủ của họ có việc muốn nhờ Nghiêu Nghiêu làm, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy nói gì..."

Sự việc đã đến nước này, cộng thêm tin tức từ Hải Tinh Media, Châu Dị biết họ đã bị người ta lợi dụng.

Nhưng anh không nói rõ với mẹ Bùi, chỉ cười đáp: "Đều là hiểu lầm thôi."

Mẹ Bùi nhìn Châu Dị, biết anh đang nói dối, nhưng không hỏi thêm.

Bọn trẻ đều đã lớn cả rồi.

Nhiều chuyện chúng xử lý còn tốt hơn thế hệ trước.

Trong số những tên bảo vệ do Vạn Tiêu phái đến bắt cóc Khúc Tích và mẹ Bùi, chỉ có người nói chuyện với Khúc Tích là người của Vạn Tiêu.

Thấy mọi người không tỏ vẻ thù địch với Châu Dị và Bùi Nghiêu, cũng không hề phản kháng, anh ta tuy nghi ngờ nhưng không dám lên tiếng.

Châu Dị và Bùi Nghiêu dẫn theo hơn mười bảo vệ hùng hổ đến, rồi lại hùng hổ rời đi.

Trên đường về, Bùi Nghiêu bảo vệ sĩ đưa Khúc Tích và mẹ mình về nhà, còn hai người thì quay xe đến thẳng Hải Tinh Media.

Xe chạy được một đoạn, Châu Dị nhận được điện thoại của Vạn Hằng.

Vạn Hằng hào hứng nói qua điện thoại: "Anh hai, em đã lấy được hợp đồng rồi."

Châu Dị: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"

Vạn Hằng: "Em nghe lời anh, đang trên đường đến Hải Tinh."

Châu Dị khẽ cười: "Tôi nói với cậu một chuyện, cậu phải chuẩn bị tâm lý."

Vạn Hằng nghe vậy, liền lo lắng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Châu Dị trầm giọng nói: "Lúc trước tôi bảo cậu lấy được hợp đồng rồi gây sức ép với mấy lão già ở Hải Tinh để họ ủng hộ cậu, bây giờ có thay đổi, bên Vạn Tiêu chắc đã xảy ra chuyện rồi, hiện tại người làm chủ Hải Tinh là chú Tư cậu."

Châu Dị nói ngắn gọn, Vạn Hằng nghe mà đầu óc quay cuồng.

Không phải là cuộc chiến nội bộ giữa anh ta và Vạn Tiêu sao?

Sao lại liên quan đến chú Tư của anh ta?

Châu Dị nói xong, không nghe thấy Vạn Hằng trả lời, liền cười nói: "Thôi, với đầu óc của cậu cũng không hiểu được đâu, gặp mặt rồi nói sau."

Vạn Hằng mơ màng đáp: "Vâng, vâng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK