Xe lăn bánh, Sầm Hảo mím môi, quay sang nhìn Khương Nghênh.
Nhận thấy ánh nhìn của Sầm Hảo, Khương Nghênh liền hỏi: "Có chuyện gì không?"
Sầm Hảo ngập ngừng: "Chuyện hôm nay... cô có thể đừng nói với Tần Trữ được không?"
"Được." Khương Nghênh đáp gọn.
Sầm Hảo thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cô."
Khương Nghênh khẽ cười.
Chiếc xe dừng lại trước nhà hát nhỏ mà Sầm Hảo đã nhắc đến. Khương Nghênh nhanh chóng xuống xe, vòng sang ghế phụ đỡ Sầm Hảo.
Sầm Hảo chống nạng nhảy từng bước: "Khương Nghênh, lát nữa chúng ta chia nhau ra hành động."
Khương Nghênh mỉm cười: "Cẩn thận chân nhé."
"Ừm." Sầm Hảo gật đầu.
Sầm Hảo đã mua vé điện tử trước, nên việc vào cửa diễn ra suôn sẻ.
Vào trong, cô không ngồi đúng chỗ đã mua mà chọn một vị trí khuất tầm nhìn ở hàng ghế sau cùng.
Sau khi an vị cho Sầm Hảo, Khương Nghênh nói: "Tôi đến hậu trường, có việc gì cứ gọi cho tôi."
Sầm Hảo ngước mắt lên: "Cẩn thận đấy."
"Yên tâm." Khương Nghênh cười.
Tuy chưa từng tiếp xúc với thế giới khiêu vũ, nhưng khi lướt qua những vũ công đang hăng say tập luyện trên hành lang hậu trường, Khương Nghênh phải thừa nhận rằng, môn nghệ thuật này ẩn chứa một sức hút kỳ lạ.
Vừa đến hậu trường, một nhân viên đã chặn Khương Nghênh lại: "Cô tìm ai?"
"Trịnh Vĩ." Khương Nghênh thản nhiên đáp.
Nhân viên nhìn cô với vẻ nghi ngờ: "Cô là gì của Trịnh Vĩ?"
"Bạn."
"Gần đây chúng tôi gặp sự cố tai nạn của vũ công, nên không cho người lạ vào hậu trường. Cô đợi chút, tôi đi gọi Trịnh Vĩ ra."
"Cảm ơn, làm phiền anh rồi."
Lời đáp trả nhã nhặn của Khương Nghênh khiến người nhân viên ngượng ngùng. Anh ta gãi đầu, cười trừ một cái rồi xoay người bước vào trong.
Không lâu sau, một chàng trai trạc hai mươi bước ra từ hậu trường.
Chàng trai nhìn thấy Khương Nghênh, bất ngờ: "Cô tìm tôi à?"
"Cậu là Trịnh Vĩ?"
"Đúng vậy."
Nghe cuộc đối thoại của hai người, nhân viên đứng sau lưng chàng trai lên tiếng: "Hai người không phải bạn bè sao? Không quen nhau à?"
Chàng trai nghiêm túc nói: "À, bạn trên mạng, hôm nay mới gặp."
Nhân viên gật đầu nhẹ, đưa ngón tay cái lên ra hiệu "OK" với chàng trai
Chàng trai cười toe toét: "Anh đi làm việc đi, đừng làm phiền tôi nói chuyện với người đẹp nhé."
Cậu nhân viên cười lớn, quay người rời đi.
Nhân viên vừa khuất bóng, chàng trai tiến gần Khương Nghênh, hạ giọng đầy ẩn ý: "Có phải Sầm Hảo nhờ cô đến không?"
"Ừm." Khương Nghênh đáp.
Lời vừa dứt, cô không khỏi liếc nhìn chàng trai thêm mấy lần. Nếu chỉ dựa vào ấn tượng ban đầu, có vẻ anh ta không phải là người đáng tin cậy cho lắm.
Bắt gặp ánh mắt dò xét của Khương Nghênh, chàng trai đáp lại bằng cái nhìn tò mò: "Cô là bạn của Sầm Hảo à?"
"Cứ coi như là vậy." Khương Nghênh thành thật trả lời.
Chàng trai khịt mũi: "Bạn thì nói bạn, không thì nói không, coi như là có ý gì chứ?"
"Không thân lắm, nhưng ấn tượng về nhau cũng tạm được, có khả năng sẽ trở thành bạn bè thân thiết."
Nghe Khương Nghênh nói, chàng trai khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoáng chút ngờ vực: "Hai người không thân thiết mà chị ấy lại tin tưởng giao phó việc hệ trọng thế này cho cô sao?" Rồi cậu ta buông một câu đầy ẩn ý: "Có vẻ cuộc sống của chị ấy ở Bạch Thành cũng chẳng mấy suôn sẻ, đến bạn bè thân thiết để nhờ vả lúc khó khăn cũng không có."
Nói xong, chàng trai chìa tay về phía Khương Nghênh: "Đưa đồ cho tôi đi."
Khương Nghênh đưa mắt nhìn chàng trai, giọng điệu có chút nghi ngại: "Cậu chắc chắn mọi việc sẽ suôn sẻ chứ?"
"Nếu đã không tin tôi, chẳng lẽ cô cũng không tin Sầm Hảo sao? Chị ấy đâu phải người thiếu suy nghĩ, làm sao có thể giao phó việc hệ trọng cho người không đáng tin cậy được chứ?"
Chàng trai khéo léo dỗ dành, Khương Nghênh thản nhiên liếc nhìn cậu ta một cái rồi đưa chiếc USB.
Chàng trai nhận lấy USB, phẩy tay về phía Khương Nghênh, giọng điệu nhẹ nhàng: "Cô cứ yên tâm chăm sóc Sầm Hảo đi, mọi việc bên này cứ để tôi lo."
"Đảm bảo không được sai sót."
Trong lúc Khương Nghênh và chàng trai trò chuyện, phần thi đấu trước đó đã kết thúc.
Các vị giám khảo đang cúi đầu chấm điểm, chọn ra thí sinh vào vòng trong.
Khi Khương Nghênh bước đến, ban giám khảo đang xướng tên những thí sinh xuất sắc được đi tiếp vào vòng trong.
Khương Nghênh đưa mắt lướt qua những thí sinh trên sân khấu, vẻ mặt ánh lên sự hào hứng. Sau đó, cô bước đến bên cạnh Sầm Hảo, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Sầm Hảo vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy, khẽ hất cằm về phía sân khấu: "Cô gái ở giữa kia, chính là người đã khiến tôi bị thương ở chân."
Khương Nghênh đưa mắt nhìn lên sân khấu, khóe môi khẽ nhếch lên đầy tự tin: "Cô ta không thể nào bằng cô được".
"Sao cô biết?"
"Nếu cô ta thật sự tài giỏi, cô ta đã chẳng dùng đến thủ đoạn đê hèn như vậy để hãm hại cô."
Sầm Hảo mỉm cười, không hề khiêm tốn, tiếp lời Khương Nghênh: "Cũng có lý."
"Ừm." Khương Nghênh cười khẽ.
Vừa lúc hai người đang trò chuyện, ban giám khảo đã công bố xong kết quả. Những thí sinh được xướng tên vui mừng bước lên phía trước, cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn.
Ngay lúc ấy, màn hình lớn phía sau bất ngờ chiếu lên một đoạn video.
Ban giám khảo và khán giả phía dưới ban đầu ngạc nhiên, sau đó là tiếng xôn xao bàn tán.
Trong đoạn video, Sầm Hảo mặc bộ đồ tập bó sát màu đen, đang cúi xuống cất đôi giày nhảy vừa thay ra vào tủ. Chưa kịp khóa tủ lại thì có tiếng gọi cô từ bên ngoài.
Sầm Hảo vừa đáp lời, quay lưng bước đi thì một người phụ nữ khác tiến đến tủ đồ, lén lút giở trò với đôi giày của cô.
Cảnh quay chuyển đổi, Sầm Hảo đau đớn vì bong gân, trở về phòng nghỉ. Người phụ nữ kia vênh mặt, buông lời khiêu khích đầy đắc ý.
Dù đang cố chịu đựng cơn đau, Sầm Hảo vẫn giữ giọng nói bình tĩnh, ôn hòa nhưng đầy kiên định: "Cô là người đã động tay vào giày của tôi?"
Người phụ nữ khoanh tay, nhìn Sầm Hảo với ánh mắt khinh bỉ: "Phải, là tôi đấy, thì sao nào? Định kiện tôi chắc? Cô có bằng chứng gì không?"