Mục lục
Vưu Vật - Nhị Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp Chiêu nói xong, không hề quay đầu lại, chống một tay lên cửa sổ rồi nhảy xuống.

Kỷ Mẫn nhìn bóng lưng anh ta, chớp mắt mấy cái.

Huề, huề nhau rồi?

Kỷ Mẫn cố gắng lờ đi cảm giác khó chịu trong lòng, tự an ủi mình, "Huề nhau là chuyện tốt, sau này không ai nợ ai nữa."


Sau đêm nay, hai người quả thực không ai nợ ai nữa.

Trong một tháng tiếp theo, hai người thỉnh thoảng cũng gặp nhau vài lần.

Ánh mắt Nhiếp Chiêu nhìn cô xa cách như đang nhìn một người xa lạ.

Ban đầu Kỷ Mẫn còn có thể tự an ủi mình rằng đây là chuyện tốt, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Dù sao hai người cũng từng thân mật, sao có thể coi cô như người dưng được?

Vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Kỷ Mẫn đến Thủy Thiên Hoa Phủ. Cô định tìm Khương Nghênh tâm sự, nào ngờ lại gặp đúng lúc Trần Triết đang mượn người của Khương Nghênh

Với tư cách là một chuyên gia hóng hớt, Kỷ Mẫn ngồi xổm trước bàn trà, vừa ăn dưa hấu vừa nghe lý do Trần Triết mượn người.

Hóa ra là để bố mẹ anh chấp nhận Nhậm Huyên.

Khương Nghênh dựa vào một chiếc gối bà bầu lớn, vẻ mặt dịu dàng, "Mượn Cát Châu?"

Trần Triết thành thật, "Đúng vậy, mượn một tuần."

Khương Nghênh mỉm cười, "Chuyện này tôi không thể quyết định được, anh phải hỏi ý kiến của Cát Châu."

Khương Nghênh nói xong, liền gọi điện thoại gọi Cát Châu từ nhà phụ sang.

Cát Châu rõ ràng là bị lôi thẳng ra khỏi giường, vẫn còn ngái ngủ, tóc tai rối bù như tổ quạ, mặc bộ đồ ngủ lụa trắng, cổ áo rộng mở, để lộ vài dấu hôn mờ ám trên cổ.

Cát Châu đi tới lấy một miếng dưa hấu trên bàn trà, đưa tay gãi đầu, "Mượn tôi?"

Trần Triết, "Đúng vậy."

Cát Châu tiến lên hai bước, ngồi xổm cùng Kỷ Mẫn, nhổ hạt dưa vào thùng rác, "Bên cạnh anh không phải có vệ sĩ sao?"

Trần Triết cười lịch sự, "Dù tôi có thiếu vệ sĩ thật, tôi cũng không thuê nổi cậu."

Cát Châu nói là làm vệ sĩ cho Châu Dị, nhưng dù sao cũng là công tử bột nhà họ Cát, lại có quan hệ với Khương Nghênh, nên cậu ta sống ở Thủy Thiên Hoa Phủ chẳng khác nào đang dưỡng lão.

Cát Châu, "Vậy anh mượn em làm gì?"

Nói xong, Cát Châu cười toe toét, "Mượn em làm bạn trai anh à?"

Cát Châu vừa nói vừa ăn dưa, Trần Triết thản nhiên nói, "Ừ."

Nghe vậy, Cát Châu bị miếng dưa hấu cùng hạt dưa vừa cho vào miệng sặc lên cổ họng, ho sặc sụa, suýt nữa tắc thở.

Cậu ta ho sặc sụa, nước dưa hấu còn phun cả ra ngoài.

Không nằm ngoài dự đoán, Kỷ Mẫn đang ngồi xổm đối diện cậu ta,  cạnh giữ thùng rác, bị phun đầy mặt.

Hai người nhìn nhau, Cát Châu vừa ho vừa rút hai tờ khăn giấy trên bàn trà lau lung tung lên mặt cô, "Khụ khụ khụ, xin lỗi, khụ khụ khụ, thực sự xin lỗi..."

Kỷ Mẫn ban đầu chỉ bị dính nước dưa hấu, nhưng sau khi bị anh ta lau, lớp trang điểm trên mặt lem nhem hết cả.

Kỷ Mẫn không phải người nhỏ nhen, đưa tay véo cánh tay Cát Châu một cái, rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.

Cát Châu đau đến nhe răng trợn mắt. Hết cơn ho, anh ta ngẩng đầu nhìn Trần Triết: "Anh Trần, đúng là phải nhìn anh bằng con mắt khác, đáng kinh ngạc!"

Trần Triết, "Đừng có nói nhảm."

Cát Châu ném vỏ dưa hấu và khăn giấy vào thùng rác rồi đứng dậy, vừa áy náy vừa lúng túng, "Anh Trần, việc này em không giúp được."

Trần Triết nhướng mày, "Sao vậy?"

Cát Châu đi đến ghế sofa đơn bên cạnh ngồi xuống, vắt chéo chân: "Em hiểu ý anh, nhưng em thực sự không giúp được. Không phải em khoe khoang tình cảm gì đâu, mà Tiểu Cửu mà biết thì lột da em mất."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK