Khúc Tích vừa mới lấy lại bình tĩnh, mặt lại bỗng chốc đỏ ửng lên.
Ngay lập tức, Khúc Tích nghiến răng cúp máy cái rụp.
Cúp điện thoại xong, Khúc Tích ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh: “Tôi muốn chia tay với Bùi Nghiêu.”
Khương Nghênh thản nhiên nói: “Ồ.”
Khúc Tích: “Bà không ngạc nhiên chút nào sao? Bà không tò mò tại sao tôi lại muốn chia tay với anh ta à?”
Khương Nghênh cố giữ vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt lấp lánh đã tố cáo cảm xúc thật của cô: "Điện thoại của bà cách âm kém quá, tôi biết lý do rồi."
Khúc Tích: “…”
Tất cả đều là "tâm ý đã rõ, không cần nói ra".
Một tiếng sau, Khương Nghênh lái xe chở Khúc Tích đến bệnh viện.
Khương Nghênh dừng xe, quay người lấy túi xách trên hàng ghế sau, lấy ví tiền ra: “Tôi đi lấy số khám cho bà, bà vào trong tìm chỗ ngồi đợi nhé.”
Khúc Tích đỏ mặt: “Có hơi mất mặt không?”
Khương Nghênh: “Hình như… không mất mặt lắm.”
Khúc Tích giật giật khóe miệng: “Từ "hình như" dùng rất chuẩn.”
Việc lấy số và khám bệnh mất gần nửa tiếng. Dù có không ít người đến khám phụ khoa, nhưng trường hợp như Khúc Tích quả là "có một không hai".
Vị bác sĩ ngoài bốn mươi tuổi, sau khi nghe Khúc Tích trình bày về tình trạng của mình, không khỏi nhìn cô thêm vài lần, rồi hỏi: "Đây là lần đầu tiên à?"
Khúc Tích xấu hổ chỉ muốn độn thổ: "Vâng ạ."
Bác sĩ: “Vào trong đi, tôi khám cho cô.”
Khúc Tích cắn răng đáp: “Vâng.”
Khúc Tích vào trong khám, Khương Nghênh đứng bên ngoài đợi.
Vài phút sau, bác sĩ bước ra, vừa tháo găng tay y tế vừa nói: "Có hơi rách một chút, tôi kê cho cô ít thuốc, mấy ngày này nhớ tránh đồ cay nhé."
Khúc Tích cứ thế im lặng đi theo sau bác sĩ, chẳng khác nào một chú đà điểu rụt rè.
Kê đơn thuốc xong, bác sĩ đưa đơn thuốc cho Khúc Tích rồi khuyên bảo: “Người trẻ, phải biết kiềm chế.”
Khúc Tích: “…”
Ra khỏi khoa phụ khoa, Khúc Tích lộ vẻ mặt “tuyệt vọng”.
Mãi cho đến khi ngồi lên xe, cô ấy mới thở dài than thở: "Đây đúng là ngày xấu hổ nhất đời tôi."
Khương Nghênh muốn cười mà không dám cười: “Tôi đưa bà về nhà?”
Khúc Tích siết chặt đơn thuốc trong tay, như đang thề: “Tôi nhất định phải chia tay với Bùi Nghiêu.”
Khương Nghênh khẽ cong môi: “Tôi ủng hộ bà.”
Nghe vậy, Khúc Tích nghiêng đầu nhìn Khương Nghênh với vẻ thắc mắc: "Bà với Châu Dị quen nhau lâu như vậy, sao bà không bị gì hết?"
Khương Nghênh dùng ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng: “Có rất nhiều lý do.”
Khúc Tích tò mò: “Ví dụ?”
Khương Nghênh: “Châu Dị không phải là nguời thô bạo”
Khúc Tích nghẹn họng, một lúc sau mới thốt lên: "Bà nói trúng phóc, tôi không còn gì để nói."
Khúc Tích vừa dứt lời, Khương Nghênh liền cười, xoay vô lăng.
Xe lăn bánh trên đường, sau khi lấy lại bình tĩnh, Khúc Tích lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Trước đây tôi đúng là có mắt như mù, lại đi thấy Bùi Nghiêu "trong sáng".”
"Nếu không phải vì tôi xinh đẹp, tốt bụng, chỉ cần dựa vào tờ giấy chẩn đoán này thôi, tôi có thể khiến anh ta đi tù như chơi."
Bên kia, Bùi Nghiêu đang dựa vào bàn làm việc của Châu Dị, hút thuốc.
Châu Dị đá anh ta: “Tránh xa tôi ra.”
Bùi Nghiêu không né tránh, cũng không chống cự, cứ thế lãnh trọn một cú đá của Châu Dị, rồi mới lên tiếng: "Giúp anh em nghĩ cách đi chứ."
Châu Dị khẽ cười: “Nghĩ thế nào?”
Bùi Nghiêu cúi đầu, dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, thở dài: “Tôi cũng không ngờ cô ấy lại bị thương.”
Châu Dị cười đầy ẩn ý: “Ăn thịt rồi, không dừng lại được à?”
Bùi Nghiêu: "Lần đầu tiên mà ông kiềm chế đuợc à?"
Châu Dị duỗi chân, không trả lời ngay. Một lúc sau, anh mới khẽ dùng đầu lưỡi chạm vào răng hàm, đáp: "Không dừng được."
Bùi Nghiêu thắc mắc: “Vậy sao Nghênh Nghênh không bị thương?”
Trong đầu Châu Dị đột nhiên hiện lên một số hình ảnh, giọng anh khàn đi: “Bị thương.”