Khương Nghênh nghe xong dừng lại và bước về phía quầy lễ tân.
Cô gái trực ban đưa tấm thiệp cho Khương Nghênh:
“Trưởng phòng Khương.”
Khương Nghênh nhận lấy và cảm ơn, liếc nhìn lời nhắn trong tấm thiệp, hơi nhướng mi.
Nội dung tấm thiệp thực ra không có gì mới mẻ, trọng tâm là chữ ký.
Em có thể ra ngoài uống cà phê không?
Ký tên: C.
“C” tương ứng với “châu”.
Trong nhà họ Châu, người duy nhất thích sử dụng chữ ký này chính là Châu Diên.
Khương Nghênh gõ gõ đầu ngón tay lên chữ ký, cúi đầu nhìn nhân viên tiếp tân:
"Ai gửi đến vậy?"
Nhân viên lễ tân trả lời:
"Người phục vụ ở quán cà phê đối diện."
Khương Nghênh bình thản trả lời: "Ừ."
Khương Nghênh nói xong, quay đầu nhìn Kiều Nam vẫn đang đợi ở bên cạnh:
"Tiểu Kiều, tôi có việc phải ra ngoài, cô về trước liêu lạc với trưởng phòng của phòng tuyên truyền và dự án, hỏi xem họ tầm ba giờ chiều có thời gian không.”
Kiều Nam:
“Dạ chị.”
Sau khi ra khỏi công ty, Khương Nghênh ném tấm thiệp đang cầm vào thùng rác ven đường, băng qua đường rồi đi thẳng đến quán cà phê đối diện.
Châu Diên đã nói chuyện trước với người trong quán cà phê.
Khương Nghênh vừa bước vào, đã có phục vụ tiến đến nói chuyện với cô:
"Cô là Trưởng phòng Khương phải không?"
Khương Nghênh cười nhẹ rồi nói:
"Là tôi."
Phục vụ:
"Anh Châu đang đợi cô ở phòng riêng, mời đi theo tôi."
Phục vụ dẫn Khương Nghênh lên tầng hai, đi đến cửa phòng đưa tay lịch sự gõ hai cái, sau đó vặn tay nắm cửa đẩy cửa vào:
"Mời cô!”
Khương Nghênh cười đáp lại: “Cảm ơn cô.”
Cửa phòng được mở ra, người trong phòng nghe thấy tiếng động bèn quay lại nhìn.
"Nghênh Nghênh.”
"Anh cả."
Châu Diên vẫn lễ phép lịch sự như xưa, dù là quần áo hay tóc tai, mọi thứ đều gọn gàng trang trọng.
Khương Nghênh bước vào với nụ cười xa xăm và đi đến ngồi đối diện Châu Diên.
Châu Diên đẩy món tráng miệng trên bàn về phía trước:
"Anh nhớ em thích những món này, nếm thử xem mùi vị thế nào."
Khương Nghênh cúi mắt liếc nhìn, bình thản nhìn sang chỗ khác và nói thẳng:
"Hôm nay anh tìm em có chuyện gì không?"
Châu Diên nhận ra sự hờ hững nơi Khương Nghênh, gương mặt hiện lên vẻ thất vọng, anh cười khổ nói:
"Giờ muốn mời em một ly cà phê khó khăn như vậy sao?"
Khương Nghênh nói:
“Em đang trong giờ làm việc anh ạ.”
Tại Châu Thị Media.
Khương Nghênh rời đi, nhân viên lễ tân lấy điện thoại gọi cho trợ lý Trần.
Khi cuộc gọi được kết nối, nhân viên lễ tân lấy tay che miệng, hạ giọng nói nhỏ:
"Trợ lý Trần, Trưởng phòng Khương ra ngoài rồi."
Trợ lý Trần “ừm” rồi nhìn Châu Dị đang ngồi ở ghế tại bàn làm việc và nghịch bật lửa.
Lễ tân:
“Trợ lý Trần, còn có chuyện gì nữa không?”
Trợ lý Trần: “Hết rồi.”
Trần trợ lý nói xong, trước tiên cúp điện thoại, lén hít sâu hai hơi, nói với Châu Dị:
"Sếp Châu, mợ ra ngoài rồi.”
Chiếc bật lửa trong tay Châu Dị phát ra âm thanh chói tai, ngọn lửa bật lên:
"Sang quán cà phê đối diện à?"
Trợ lý Trần không dám trả lời, nhưng lại không thể không đáp, chỉ đành nói tiếp:
“Dạ.”
Châu Dị: "Ừ."
Bề ngoài Châu Dị trông có vẻ bình thường, nhưng trợ lý Trần vẫn nhìn thấy trong đôi mắt bình tĩnh của anh có chút lạnh lùng.
Rút kinh nghiệm lần trước, trợ lý Trần lần này không dám giả làm đà điểu, tằng hắng vài tiếng, chủ động cất giọng:
“Sếp Châu, em nghĩ thực ra mợ hẹn với Châu Diên cũng không thể chứng minh điều gì, dù sao thân phận của hai người cũng rõ ràng quá rồi, dù sao mợ cũng phải gọi anh ta là “anh cả”, nếu từ chối lộ liễu quá, chắc chắn Châu Diên sẽ sinh nghi.”
Châu Dị nghe xong liền ngước mắt nhìn trợ lý Trần, cười nửa miệng: "Cậu hiểu vợ tôi quá nhỉ?”
Trợ lý Trần cười ngại ngùng:
“Cũng… cũng không hiểu gì lắm ạ.”
Châu Dị hừ nhẹ rồi im lặng, vẻ mặt u ám cầm lên chiếc điện thoại di động trước mặt, mở giao diện cuộc gọi WeChat với Khương Nghênh, ngón tay thon dài gõ lên màn hình, bấm một chuỗi chữ rồi nhấn gửi.
Châu Dị: Vợ ơi, em đang làm gì vậy?
Khương Nghênh gần như trả lời ngay lập tức: Quầy lễ tân không báo cáo với anh sao? Em đang uống cà phê với Châu Diên.
Châu Dị im lặng, tức cười.