Bùi Nghiêu nói xong, hất hàm về phía Châu Dị, ra hiệu cho anh ra tay.
Nắm đấm của Châu Dị giơ lên rồi khựng lại. Anh hít một hơi thật sâu, hạ tay xuống và ngồi phịch xuống cạnh Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu thấy vậy, nghiêng đầu, "Không đánh nữa à?"
Châu Dị co chân ngồi xuống, trầm giọng nói, "Có thuốc lá không?"
Bùi Nghiêu nghe vậy, vừa cười vừa lấy bao thuốc từ trong túi ra, "Sao? Không chuẩn bị sinh con nữa à?"
Ánh mắt Châu Dị tối sầm, "Đừng nói nhảm."
Bùi Nghiêu cười, "Được, tôi không nói nhảm."
Nói xong, Bùi Nghiêu đưa bao thuốc và bật lửa cho Châu Dị.
Châu Dị nhận lấy, gõ một điếu thuốc ra, ngậm vào miệng châm lửa, rít một hơi, rồi ném bao thuốc lại cho Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu cười nhận lấy, đứng dậy khỏi bãi biển, phủi cát trên người, ngồi xuống bên cạnh Châu Dị, cúi đầu ngậm một điếu thuốc vào miệng, "Chuyện của bác gái tôi nghe nói rồi."
Châu Dị mặt không cảm xúc nói, "Không muốn nhắc đến bà ta."
Bùi Nghiêu nghiêng đầu, trêu chọc, "Vậy chúng ta nói về Nghênh Nghênh nhé?"
Châu Dị quay đầu lại cau mày, "Nghênh Nghênh làm sao?"
Bùi Nghiêu nói: "Chính vì chuyện này mà điểm số của Nghênh Nghênh trong lòng tôi đã tăng vọt từ tám mươi lên một trăm."
Châu Dị khẽ cười một tiếng, quay đầu lại tiếp tục hút thuốc, không nói gì.
Bùi Nghiêu không nói hết những gì mình nghĩ cho Châu Dị nghe.
Nhưng Bùi Nghiêu biết, trong lòng Châu Dị rất rõ ràng.
Tuy ngoài mặt Bùi Nghiêu và Tần Trữ đối xử với Khương Nghênh rất khách sáo, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút oán trách.
Tất cả chỉ vì sự hy sinh âm thầm, lặng lẽ của Châu Dị suốt hơn mười năm qua.
Tình anh em không phải giả tạo, chứng kiến bạn mình yêu đơn phương, hy sinh mà chẳng được đáp lại, nói không oán trách Khương Nghênh là dối lòng.
Con người đều ích kỷ, bảo vệ người thân của mình là bản năng.
Vượt ra ngoài những ràng buộc của thế tục để nhìn nhận vấn đề, đó không phải người thường, mà là thần thánh.
Tuy nhiên, biểu hiện của Khương Nghênh gần đây thật sự khiến Bùi Nghiêu thay đổi cách nhìn.
Tuy EQ thấp, nhưng Bùi Nghiêu không phải kẻ ngốc, anh ta nhận ra Khương Nghênh đã thật lòng yêu Châu Dị.
Bùi Nghiêu và Châu Dị đang im lặng hút thuốc thì bỗng nghe thấy tiếng Khúc Tích lo lắng gọi từ bờ biển.
"Hai người đừng nói chuyện nữa, mau quay lại đây."
"Nhanh lên, xem Nghênh Nghênh làm sao kìa."
Khúc Tích vừa gọi vừa cúi xuống vỗ lưng cho Khương Nghênh.
Khương Nghênh đang ngồi xổm xuống, nôn dữ dội.
"Uống say à? Không thể nào, tửu lượng của bà tuy không tốt, nhưng cũng không kém đến mức này chứ!"
"Có phải dị ứng hải sản dẫn đến đau dạ dày không?"
Khúc Tích lo lắng, liên tục lẩm bẩm.
Khương Nghênh nôn thốc nôn tháo, đến khi không còn gì để nôn nữa thì miệng chỉ còn lại vị đắng.
Châu Dị và Bùi Nghiêu nghe thấy tiếng Khúc Tích, dập thuốc lá rồi chạy về phía bờ biển.
Khi hai người đến nơi, Khương Nghênh đã nôn đến mức hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Châu Dị ngồi xổm xuống, cau mày, "Sao vậy?"
Khúc Tích đáp, "Không biết nữa, chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ thì Nghênh Nghênh đột nhiên nôn..."
Châu Dị thay Khúc Tích vỗ nhẹ lưng cho Khương Nghênh, quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, "Lão Bùi, lấy chai nước khoáng đến đây."
Bùi Nghiêu, "Được."
Nói xong, Bùi Nghiêu xoay người lấy một chai nước khoáng, mở nắp đưa cho Châu Dị.
Châu Dị đưa chai nước đến bên môi Khương Nghênh, "Uống chút nước súc miệng đi."
Khương Nghênh vẫn còn buồn nôn, cúi đầu uống một ngụm nước từ tay Châu Dị để súc miệng.
Súc miệng vài lần, cơn buồn nôn của Khương Nghênh cũng dần dịu xuống.
Châu Dị thấy vậy, ném chai nước khoáng đi, bế Khương Nghênh lên, cau mày nói, "Không ăn nữa, về nghỉ ngơi."
Khương Nghênh nép vào lòng Châu Dị, không muốn phá hỏng bầu không khí vui vẻ của mọi người, "Em không sao."
Châu Dị cúi đầu trầm giọng nói, "Nôn đến mức này rồi mà còn nói không sao?"
Khương Nghênh, "..."
Châu Dị bế Khương Nghênh đi trước, Bùi Nghiêu nhân cơ hội ôm lấy vai Khúc Tích, "Nghênh Nghênh say rượu à?"
Quá lo lắng cho Khương Nghênh, Khúc Tích chẳng để ý đến hành động nhỏ của Bùi Nghiêu, cô nhíu mày: "Lạ thật, Nghênh Nghênh ít khi nào uống đến mức nôn thế này."
Bùi Nghiêu kéo Khúc Tích vào lòng, nghiêm túc hỏi, "Vậy là sao?"
Khúc Tích ngẩng đầu đáp, "Có phải dị ứng hải sản không?"